Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

BỊ HIẾP DÂM, BÉ GÁI 10 TUỔI QUAY CLIP TỐ YÊU RÂU XANH

(ĐSPL) – Bị dụ dỗ, đưa vào phòng riêng để thực hiện hành vi đồi bại, bé gái 10 tuổi đã ghi hình lại để tố cáo những tội ác của "yêu râu xanh".

Ngày 10/4, cơ quan CSĐT – Công an huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai cho biết, cơ quan này vừa tiến hành lệnh bắt khẩn cấp đối với Nguyễn Ngọc Hậu (31 tuổi, trú tại xã Phước Thiền, huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai) để điều tra về hành vi ‘Hiếp dâm trẻ em’.

Trước đó, vào ngày 8/4, thấy em N.T.H (10 tuổi) đang ngồi chơi điện thoại ngay trước cửa phòng trọ của mình, Hậu lại thấy bố mẹ em H đang bận bịu với công việc nhà, không để ý tới con, nên đã nảy sinh sẽ có ý định hãm hiếp cháu bé.

Trước tiên, Hậu dụ dỗ cháu H vào phòng riêng của mình. Sau đó, Hậu đóng cửa rồi khống chế cháu, thực hiện những hành vi đồi bại. Lúc này, thấy bé H không phản ứng gì, mà chỉ cầm trên tay chiếc điện thoại, nên Hậu tưởng cháu H đang chơi game.

Nào ngờ, cháu H đang thực hiện quay video clip lại để tố cáo những hành vi tội ác của Hậu.

Sáng 9/4, cháu H đã đưa những hình ảnh này cho bố mẹ xem. Tất cả đều hoảng hồn và làm đơn tố cáo gửi cơ quan Công an.

Trước những hình ảnh không thể chối cãi được, cơ quan công an đã phải thực hiện lệnh bắt khẩn cấp Hậu để phục vụ cho công tác điều tra. 

Qua khai thác nhanh, Hậu đã thừa nhận mọi hành vi phạm tội nghiêm trọng của mình. 

Hiện vụ việc vẫn đang tiếp tục được điều tra. 

PHƯƠNG LINH

"CHÍ PHÈO" CÙ HUY HÀ VŨ KIỆN TẤT CẢ NHỮNG AI KHÔNG KIỆN THƯA VỚI HẮN

Có một cô bạn học của Cù Huy Hà Vũ ngày xưa đang sinh sống tại Hà Nội cho biết : “Tôi chưa thấy ai điên khùng, dở hơi hơn Hà Vũ. Từ một người rất giỏi về học thuật, anh ta biến thành một kẻ tâm thần nặng. Mà tâm thần thì làm sao phân biệt được tốt xấu, đúng sai”?!. Cô cũng kể về những ngày đi tàu điện leng keng bờ hồ, những kỷ niệm ngộ nghĩnh và đáng yêu của thời học trò, nhưng giờ quá thất vọng, đáng tiếc cho người bạn xuất thân từ một gia đình nổi tiếng…

Vào ngày 27-01-2010, trả lời phỏng vấn của phóng viên Mặc Lâm, đài RFA, Cù Huy Hà Vũ đã nói rằng, vụ tường rào nhà ông bị đập phá là do ông Lê Văn Định (Chủ tịch Phường Điện Biên – Ba Đình – Hà Nội) dẫn một số lớn công an và dân phòng đến đập phá. Cũng theo Cù Huy Hà Vũ cho biết, ông Nguyễn Trọng Khanh (Phó Chủ tịch phường) đã nói rằng “việc này ông ta cũng không muốn, nhưng do sự chỉ đạo của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng…”. Cù Huy Hà Vũ cho rằng đây là vụ trả thù của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về việc ông đã kiện Thủ tướng ra tòa. Liệu có ai trên đời dám tin vào “miệng lưỡi” của một công dân, một Tiến sĩ luật như ông ta không? Thủ tướng một quốc gia có thể “trả thù” một công dân bằng cách chỉ đạo “công an dân phòng” đến đập phá tường rào?

Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực? sự thật về màn kịch vụng về này đã được các phóng viên Đài truyền hình Việt Nam phơi bày.

Trong đơn tố cáo chính quyền phường Điện Biên đập phá trái pháp luật tường rào nhà của nhà thơ Xuân Diệu và nhà thơ Huy Cận, gởi Chủ tịch UBND TP Hà Nội, Cù Huy Hà Vũ lại tiếp tục xưng là người thừa kế của nhà thơ Xuân Diệu và nhà thơ Huy Cận, trong khi phòng lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu dọn sạch làm phòng ở riêng, cửa khóa im ỉm, phần sân vườn làm quán cà phê cho vợ kinh doanh. Cù Huy Hà Vũ tố cáo: “Chủ tịch phường Điện Biên ông Lê Văn Định phối hợp cùng công an phường Điện Biên cho người đập phá tường rào nhà tôi vào sáng ngày 27-01-2010” và yêu cầu khởi tố chủ tịch phường với tội danh “Hủy hoại tài sản có tổ chức, gây hậu quả nghiêm trọng”. Đây không phải là đơn tố cáo, mà là một văn bản “chỉ đạo” các cơ quan bảo vệ pháp luật phải làm theo hướng dẫn của ông Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, từ việc khởi tố vụ án, khởi tố bị can, định tội danh, áp dụng khung hình phạt.

Tính ngông cuồng và ngạo mạn của Cù Huy Hà Vũ còn thể hiện, vào năm 2006, muốn thành người “nổi tiếng” Cù Huy Hà Vũ đã nộp đơn tự ứng cử chức danh Bộ trưởng Bộ Văn hóa & Thông tin. Trong “chương trình hành động”, ông Chí Phèo Hà Vũ đã nêu 3 vấn đề rất lớn, rất tầm cỡ quốc gia là giải quyết nạn vi phạm bản quyền, tệ nạn núp bóng hoạt động văn hóa và rà soát năng lực cán bộ ở các cấp, cuối cùng là chấn hưng văn hóa dân tộc và hội nhập văn hóa thế giới. Trong một cuộc trả lời phỏng vấn, Cù Huy Hà Vũ rất tự phụ khi cho rằng: “chẳng có lý do gì mà việc ứng cử của ông không thành công”. Theo lời ông thì không khí dân chủ còn quá ít ở Việt Nam và mọi người chưa quen với những việc thế này, do đó dù lần này không trúng cử thì năm sau ông vẫn tiếp tục vì tin rằng việc làm này là có lý, đồng thời tuyên bố sẽ không lùi bước. Kết quả, việc ứng cử chức Bộ trưởng của Cù Huy Hà Vũ đã không thành. Vẫn chưa từ bỏ những ý định điên rồ vào năm 2007, Cù Huy Hà Vũ lại ra tranh cử Đại biểu Quốc hội với tư cách “ứng viên độc lập”, nhưng bị loại ngay từ vòng “lấy ý kiến cử tri của tổ dân phố”.

Sau khi bị bắt vào năm 2010 về tội tuyên truyền chống phá nhà nước, nhà báo Xuân Bằng của Báo QĐND có viết: “Vũ lại ứng cử đại biểu Quốc hội, nhưng lại bất thành, vì ngay ở tổ dân phố nơi Vũ sống, không ai đồng ý. Quẫn bách, Vũ cuồng say chống phá Đảng và Nhà nước ta”.

Nổi đình nổi đám nhất với Cù Huy Hà Vũ là sự việc: Ngày 11 tháng 6 năm 2009 ông này gửi đơn ra tòa án Hà Nội kiện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về việc ký quyết định cho phép Trung Quốc khai thác quặng bauxite ở Tây nguyên Việt Nam, một dự án được khá nhiều người, đặc biệt là tầng lớp trí thức quan tâm. Cù Huy Hà Vũ cho rằng khi ra quyết định phê duyệt dự án này mà không thông qua Quốc hội, ông Dũng đã vi phạm pháp luật Việt Nam, trong đó có luật bảo vệ môi trường, luật bảo vệ di sản văn hóa, luật quốc phòng, và luật ban hành văn bản quy phạm pháp luật. Vì theo ông Cù Huy Hà Vũ, việc các công ty Trung Quốc khai thác bauxite tại địa bàn chiến lược Tây Nguyên chỉ là “trá hình” cho việc Trung Quốc xâm lược cả “mềm” lẫn “cứng” lãnh thổ của Việt Nam. Đài RFA chộp ngay cơ hội béo bở phỏng vấn “người hùng” Cù Huy Hà Vũ, dịp này ông ta trút mọi “thù hận” bấy lâu khi cho rằng: “lãnh đạo chắc chắn cũng phải cân nhắc để cho cái toà vẫn thuộc sự chi phối của họ có nên thụ lý hay không thụ lý đối với đơn khởi kiện của tôi” và “cái chuyện người ta đưa ra những lý do để từ chối việc này việc kia, thậm chí người ta bất chấp, thì tôi đã quen rồi.”. Chưa hết, vào ngày 14-9-2010, Cù Huy Hà Vũ lại có đơn kiện Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng về hành vi: “Ban hành nghị định cấm công dân khiếu nại tập thể, trái với Hiến pháp và pháp luật”. Một số kẻ chống đối nhà nước, chính phủ ta như luật sư Huỳnh Văn Đông, giáo sư Nguyễn Trung Lĩnh, luật gia Phan Thanh Hải, nhân cơ hội này lên mạng và báo chí nước ngoài tung hô vạn tuế Cù Huy Hà Vũ… Coi là việc làm đó là“một hành động rất ấn tượng”, “một việc làm vô cùng dũng cảm”, “không có gì sai trái, vấn đề không phải là cái kết quả, vấn đề ở chỗ là anh Cù Huy Hà Vũ đã gióng lên một tiếng nói” và nó sẽ “nhắc nhở những người dân bình thường, giúp họ giảm bớt được cái nỗi sợ trước các nhà lãnh đạo”… Một bài viết trên Báo Quân đội Nhân dân có đoạn chỉ rõ: “Trong nước, trước những khó khăn về tình hình kinh tế-xã hội, thiên tai hoành hành… Vũ thường lợi dụng vào đó để bịa đặt, xuyên tạc sự lãnh đạo của Đảng và công tác quản lý của Nhà nước, kích động và vận động nhân dân chống đối chính quyền, xúc phạm danh dự cá nhân các đồng chí lãnh đạo Đảng và Nhà nước… Cù Huy Hà Vũ không ngần ngại kiện bất kỳ ai, có những đơn kiện của Vũ hình như không phải để thắng kiện, mà để nổi danh, để khác người, làm nhiều người rơi nước mắt xót thương cho tình người, xót thương cho đạo lý, khi người cả gan đứng tên kiện là một tiến sĩ”.

CÙ HUY HÀ VŨ - ĐƯA CON BẤT HIẾU, TIẾN SĨ TÂM THẦN HOANG TƯỞNG

Có một người từng nói rằng, nếu anh ta (Cù Huy Hà Vũ) không phải là con trai của nhà thơ nổi tiếng Huy Cận, không phải là con nuôi của ông thánh thơ tình Xuân Diệu thì có lẽ anh ta cũng chỉ là một tên côn đồ, lưu manh sống vất vưởng, lê la trên vỉa hè Hà Nội. Không thể khác hơn được, vì tính khí ngông cuồng, xấc xược và bất hiếu, côn đồ của anh ta ngay từ bé đã hư hỏng quá quắt, theo đúng lời người xưa nói: “cha làm thầy, con đốt sách”.

Người Hà Nội đúng chất là những người rất biết tôn vinh những giá trị đích thực đã làm nên các giá trị nhân văn cho đất Thăng Long ngàn năm văn hiến, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận sự bất trung, bất hiếu, không chung thủy của con người mang danh Hà Nội cho dù là người nổi tiếng đến đâu đi nữa. Cù Huy Hà Vũ là một loại người bất hiếu, vô đạo như thế.

Cù Huy Hà Vũ từ bé đã hư hỏng quá quắt, theo đúng lời người xưa nói: “cha làm thầy, con đốt sách”.

Kiện bố ruột, đòi nhà cho vợ bán cà phê

Cách đây mấy năm, người dân Hà Nội từng xôn xao vì cuộc chiến pháp lý tranh chấp quanh ngôi nhà của cố thi sĩ Xuân Diệu. Mà người gây ra cuộc “nồi da xáo thịt này” không ai khác là Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ cùng vợ là luật sư Nguyễn Thị Dương Hà kiện bố đẻ là nhà thơ Cù Huy Cận để giành quyền sở hữu căn nhà. Còn nhớ, lúc sinh thời ông vua thơ tình Xuân Diệu từng viết:

“Nhà tôi hăm bốn Cột Cờ
Ai yêu thì đến hững hờ thì qua”

Hai câu thơ ấy Xuân Diệu làm từ những năm 60 của thế kỉ trước để giới thiệu về tư gia. Phố Cột Cờ ngày xưa nay là phố Điện Biên Phủ. Ông vua thơ tình Việt Nam Xuân Diệu cũng đã hóa ra người thiên cổ từ lâu. Cù Huy Hà Vũ là con trai của nhà thơ Huy Cận và bà Ngô Thị Xuân Như (vợ cả). Bà Xuân Như là em gái ruột của cố thi sĩ Xuân Diệu thuộc dòng dõi Ngô Đức Kế nổi tiếng ở làng Trảo Nha cũ, nay là Nam Sơn, Can Lộc, Hà Tĩnh. Vì vậy mà nhà thơ Xuân Diệu còn có bút danh Trảo Nha. Do nhà thơ Xuân Diệu không có con cái, kể từ sau khi ly dị vợ là nữ đạo diễn Bạch Diệp, ông sống độc thân cùng với gia đình người bạn tri kỷ, tri âm Huy Cận từ thuở thiếu thời nên coi Cù Huy Hà Vũ như là con nuôi, vừa là cháu ruột gọi Xuân Diệu bằng cậu (miền Nam) hoặc bác theo người miền Bắc. Nhà thơ Xuân Diệu đột ngột qua đời năm 1985 không để lại di chúc, trăn trối gì.

Cù Huy Hà Vũ, sinh ngày 02 tháng 12 năm 1957 tại Hà Nội, nguyên quán xã Ân Phú, huyện Vũ Quang, tỉnh Hà Tĩnh tốt nghiệp Tiến sĩ luật nước ngoài và nhiều bằng cấp khác. Năm 2002, Bộ VHTT ra Quyết định số 21/2002-QĐ về việc thu hồi một phần diện tích nhà đất từng là nơi ở của cố nhà thơ Xuân Diệu và cũng là nơi ở của gia đình Cù Huy Hà Vũ hiện sinh sống, tại số 24 phố Điện Biên Phủ, quận Ba Đình, TP. Hà Nội để làm “Phòng lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu”. Vào tháng 3-2008, UBND Quận Ba Đình, mời Cù Huy Hà Vũ dự họp nghe thông báo về việc “Thực hiện ý kiến chỉ đạo của Chính phủ và UBND TP Hà Hội về việc thu hồi một phần diện tích nhà đất tại số 24 đường Điện Biên Phủ, quận Ba Đình để làm Phòng lưu niệm nhà thơ Xuân Diệu…”. Tại cuộc họp có lập biên bản khẳng định “Tổ công tác yêu cầu ông Vũ thực hiện quyết định trên, bàn giao xong trước ngày 27/3/2008”. Cù Huy Hà Vũ đã viết nhận quyết định trên do UBND quận Ba Đình trao và viết thêm “đây là lần đầu tiên tôi được trao quyết định này. Đây là một quyết định trái pháp luật”.

SAO LẠI GỌI CẦU BỐ, RỪNG THÔNG ?

Hoàng Tuấn Công

Người Thanh Hóa đi học tập, công tác hoặc làm ăn xa, có lẽ chẳng mấy ai không từng được nghe một vài câu ca, bài vè về quê hương mình. Đại loại như "Ăn rau má phá đường tàu" hay "Dân xà lách dây" (ám chỉ rau má) ! "Khu Bốn đẩy ra, Khu Ba đẩy vào..." Ngày còn đi học, bạn bè Hà Nội cũng hay ngâm nga mấy câu trên để trêu tôi. Tôi chỉ cười, không giận. Xem như bạn quý mình mà đùa vậy thôi.

Năm 1993, tình cờ tôi đọc bài viết"Thư từ Thanh Hóa" trên một tờ báo Trung ương(1). Bài báo nói đến cách đặt tên ngược đời Cầu Bố và Rừng Thông, suy luận, cho đó là thể hiện "khẩu khí trạng" của người Thanh Hóa. Sau đó không lâu, trong một tập thơ do Nhà xuất bản Văn học(2) ấn hành lại đem cái ý chiếc cầu nhỏ gọi là Cầu Bố, trái núi lơ thơ mấy cây gọi là Rừng Thông, diễn đạt thành lời thơ ! Tác giả xem đó như một phát hiện mới độc đáo về tính hay ba hoa, khoác lác biểu hiện cả trong cách đặt địa danh của người Thanh Hóa. Chưa hết ! Năm 1994, Đài Truyền hình Việt Nam chiếu cuốn phim tài liệu về Thanh Hóa(3), địa danh Cầu Bố, Rừng Thông một lần nữa lại bị đem ra giễu cợt, mỉa mai, bằng cách đưa ra hai câu vần vè "Cái cầu con con thì gọi cầu Bố, Mấy cây lố nhố lại gọi Rừng Thông"như lời đề từ cho nội dung cuốn phim với ý khái quát tính cách người Thanh Hóa đã kém cỏi lại thích khoa trương, đại ngôn, nhưng không che đậy nổi cái thực lực của mình. Hóa ra chẳng phải chỉ một cá biệt do thiếu hiểu biết hoặc không thiện ý, nghĩ "oan" cho địa danh Cầu Bố, Rừng Thông, "oan" cho cả người Thanh Hóa !

Vậy cầu Bố là cầu gì ? Rừng Thông là rừng thế nào ?

1.Cầu Bố gọi cho thật đúng là cầu Bố Vệ, bắc qua sông (kênh) Bố Vệ ở xã Bố Vệ (có tài liệu chép hương Bố Vệ) thuộc địa phận huyện Đông Sơn trước kia. Trong sử nhà Trần đã thấy ghi địa danh Bố Vệ. Cầu Bố Vệ đời Lê đã có. Cầu làm theo kiểu thượng gia hạ Kiều, sau bị hư hỏng, gẫy nát, đến đời Nguyễn được bắc lại. Trong các văn bản giấy tờ đều ghi rõ cầu Bố Vệ. Cầu Bố là cách gọi tắt phổ biến đối với nhiều địa danh khác, không riêng gì trường hợp cầu Bố Vệ. Cầu Bố bởi vậy không có dụng ý nói lên mức độ to nhỏ của chiếc cầu mà do địa danh xã Bố Vệ hay kênh Bố Vệ mà có. Ngoài cách đặt tên cầu dựa vào tên đất, tên làng xã sẵn có như cầu Bố Vệ, cầu Lai Thành, cầu Hạc, cầu Voi, cầu Tào...ta còn thấy tên cầu gắn với tên sông ngòi, kênh rạch mà cầu bắc qua như cầu Ghép bắc qua sông Ghép, cầu Lý bắc qua sông Lý, cầu Lèn bắc qua sông Lèn,v.v...Hoặc tên cầu căn cứ vào chính kiểu dáng, chất liệu của chiếc cầu như: cầu Treo, cầu Sắt, cầu Đá, cầu Kè, cầu Tre,v.v...thường thấy ở nhiều vùng thông quê.

2.Rừng Thông là một quần sơn. Xưa kia có tên chữ Phượng Sơn hoặc Ngũ Phượng Sơn(núi có hình chim Phượng đang xòe cánh). Thời Pháp thuộc, nơi đây được trồng nhiều thông lấy nhựa. Thông mọc thành rừng bạt ngàn xanh tốt. Địa danh Phượng Sơn dần dần bị quên lãng và người ta gọi tên theo đặc điểm dễ nhận biết nhất của vùng đất là núi Rừng Thông-nơi có nhiều thông mọc thành rừng ở Thanh Hóa đương thời. Mấy thập kỷ gần đây, rừng thông bị tàn phá đến độ chỉ còn lưa thưa. Song địa danh Rừng Thông vẫn tồn tại theo cách gọi đã thành quen thuộc của dân chúng. Và bây giờ địa danh Rừng Thông chính thức được công nhận trên văn bản giấy tờ: Thị trấn Rừng Thông (thuộc huyện Đông Sơn). Hiện tượng này khá phổ biến trong nhiều địa danh ở làng quê. Ví như đình làng bị dỡ từ lâu, song khoảng đất ấy vẫn được gọi là Đình; chùa đã tàn phá không còn dấu tích nhưng giếng gần chùa xưa vẫn giữ tên Giếng Chùa. Đó là tính bền vững, lâu dài của địa danh mà khoa địa danh học đã khẳng định.

Nếu cứ suy diễn như một số người trên thì nhiều địa danh của Thanh Hóa còn bị lôi ra phê phán như: cầu lành thì gọi Cầu Ghép, cầu thẳng lại gọi Cầu Vạy (Cơn mưa Cầu Vạy đừng chạy mất công), cầu bé tí sao bảo Cầu Voi, chẳng thấy thành sao gọi Hồ Thành, núi không còn rừng sao gọi Ngàn Nưa ? Và không chỉ riêng gì Thanh Hóa. Ở Hà Nội cầu cũ đã lâu sao gọi Cầu Mới, cầu đen sì sao gọi Cầu Trắng (Hà Đông),v.v...Xin hỏi dân chúng ở những địa danh trên cũng khoác lác, ba hoa, cũng "nói trạng" cả hay sao ?

Cầu Bố và Rừng Thông là những địa danh lịch sử và cách mạng nổi tiếng. Thời Trần chống Nguyên Mông, một trận chiến ác liệt xảy ra tại kênh Bố Vệ. Xã Bố Vệ là quê hương của Tuyên Từ Thái hậu 10 năm nhiếp chính và vua Lê Anh tông đời Trung hưng. Nơi đây cũng có một số di tích, danh thắng cỡ Quốc gia: Chùa Đại Bi-Mật Sơn, đền Lê...Rừng Thông thời kháng chiến chống Pháp là tụ điểm thương mại phục vụ kháng chiến của đồng bào nhiều nơi tản cư đến. Đặc biệt, cũng tại núi Rừng Thông này, Bác Hồ đã nói chuyện với cán bộ và nhân dân trong dịp về thăm Thanh Hóa. Đó là những địa danh lấp lánh trang sử dân tộc, niềm tự hào của không riêng nhân dân Thanh Hóa. Mọi sự hiểu lầm hay xuyên tạc đều cần phải được đính chính.
-----------------------
(1) (2) (3) Bài này từng đăng trên Báo Văn Hóa thông tin Thanh Hóa năm1994. Bấy giờ, vì ngại "đụng chạm", tên các bài viết, phim ảnh liên quan cụ thể đã được Ban biên tập "ẩn đi". Nay HTC cũng không còn nhớ.

THẦY GIÁO HAY LŨ MẤT DẠY?

Đấy là nhận xét của tôi về cuộc gặp và tuyên bố của nhóm 13 người gồm Mai Thái Lĩnh, Huỳnh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn, Trần Thế Việt, Nguyễn Quang Nhàn, Diệp Đình Huyên, Hà Sĩ Phu, Đoàn Nhật Hồng, Bùi Minh Quốc... Vào hôm giỗ tổ Hùng Vương vừa qua trên trang Bauxite. Trước hết xin trích nguyên văn thông điệp của họ - những người tự xưng là các thầy giáo già.
Nhân ngày giỗ Tổ Hùng Vương 10 tháng 3 Giáp Ngọ (9/4/2014), trong khi lễ kỷ niệm đang diễn ra long trọng tại Phú Thọ, xuất xứ của các vua Hùng, các nhà giáo chúng tôi và một vài bạn bè thân hữu ở Đà Lạt, tất cả đều đã hưu trí, cùng nhau họp mặt để ôn lại những bài học lịch sử trong sự nghiệp giữ gìn Tổ quốc và truyền thống Dân tộc, để nhắc nhở nhau về trách nhiệm đối với hiện tại.
Để gợi ý thảo luận và tranh cãi, tôi đọc một câu đối của tôi năm ngoái:
- Thuở xa xưa con cháu Lạc Hồng lấy cung kiếm giữ gìn đất nước!
- Thời hiện đại cả bầy máu lạnh dùng lực quyền phá nát giang san!
* Trước hết các nhà giáo phê phán những quan niệm cực đoan sai lầm về lòng yêu nước, ví dụ coi Việt Nam vốn là một phần của Trung Quốc nên bị ràng buộc là dễ hiểu, ngược lại thì tự tôn dân tộc kiểu AQ coi Việt Nam là thủy tổ sinh ra văn minh Trung Quốc, hoặc quan điểm “thế giới hiện đại” như ngôi nhà chung, tất cả là cư dân quốc tế, ranh giới quốc gia chẳng còn mấy ý nghĩa…
* Nhiều ý kiến nhắc lại kinh nghiệm giữ nước của cha ông ta đã đúc kết qua mấy nghìn năm cọ xát với Trung Quốc, không để mất một tấc đất nào, sao đến thời “cách mạng” dân đông hơn nhiều, trang bị mạnh hơn, có thế giới bên cạnh mà để bị rơi vào phụ thuộc, đến nỗi như tướng Nguyễn Trọng Vĩnh tổng kết: Cứ “Cộng sản hữu nghị anh em” mà tất cả những gì Trung Quốc muốn thì họ đều thực hiện được, trong khi tất cả những gì có lợi cho ta thì họ đều ngăn cản được. Thế thì chẳng mất nước là gì? Suốt mấy nghìn năm chưa bao giờ có chuyện người dân biểu lộ lòng yêu nước chống giặc ngoại xâm mà chính người cầm quyền lại ngăn cấm, đánh đập, bỏ tù cho vừa lòng giặc! Từ ngàn xưa, nếu có tên vua bán nước thì bị cô lập, chỉ có cách lưu vong, chưa có tên vua bán nước nào lại thao túng được cả giang sơn như bây giờ…
Nhiều ý kiến cho rằng Việt Nam là nước nhỏ so với Trung Quốc, muốn giữ nước thì trước hết phải giữ bằng “chính trị” (có chế độ chính trị đúng đắn yêu dân chứ không yêu Tàu, có liên kết với bạn bè hùng cường quốc tế), chứ vài cái máy bay, tàu ngầm không phải là yếu tố quan trọng hàng đầu…
Cuối cùng, anh em đều thấy mình tuy đã có tuổi, già yếu nhưng phải theo rõi tình hình trước nguy cơ của hai nạn “nội và ngoại xâm”, viết bài hay lên tiếng ủng hộ giới yêu nước trẻ, ủng hộ những tiếng nói dân chủ và yêu nước, vì chỉ có sức mạnh từ dân mới giữ được nước, để cho những núi xương sông máu đã hy sinh không rơi vào uổng phí. Nhắc lại quan niệm của Phan Châu Trinh: Chỉ khi có dân chủ, tức dân làm chủ đất nước thì hai chữ “quốc gia” mới có ý nghĩa đích thực. Còn chừng nào đất nước chỉ là tài sản của một ông vua hay nhiều ông vua tập thể thì dân làm gì có “nước” đích thực mà bảo vệ?...
Các nhà giáo già chúng tôi suy nghĩ thì nhiều, lo lắng cũng nhiều, nhưng khi chia tay đều không quên hỏi han nhau, an ủi nhau về sức khỏe và bệnh tật, mặc dù vẫn gắng hết sức mình để sống sao không thẹn với lương tâm”.
Đà Lạt, ngày 9/4/2014
Còn đây là bài thơ họ đã làm trong ngày trọng đại của họ:
“Ông chủ qua đời,Con chó,chầu rục xương bên mộ!Thử hỏi con người, lại nỡ vô tâm ?Bao máu xương người Việt chống ngoại xâm,Nơi Gạc Ma, Hoàng Sa ...và biên giới,Họ lờ đi không hề nhắc tới!Lại "xàn xê "nhãy nhót chốn linh thiêng!Ai bảo họ điên ?không,! Họ đang vươn lên tầm cao mới ...Những Đô La,nhân dân tệ với chiếc ghế ngồi,Mặc nhân loại gán cho chúng "đồ chó đễu "!
Nhân dịp giổ tổ
Thuỡ xa xưa con cháu Lạc Hồng lấy cung kiếm giữ gìn đất nước
Thời hiện đại cả bầy máu lạnh dùng lực quyền phá nát Giang sơn
Đấy chỉ là ngôn từ và lối tư duy của phường thảo khấu chứ đâu phải là những nhà giáo già về hưu, nhà thơ, nhà tự xưng… đủ thứ. Cái lối tư duy đó đã dẫn dụ họ suốt nhiều năm qua vào sự thù nghịch. Lâu nay họ tỏ ra đạo mạo lắm, hóa ra là đồ giả, là ăn theo, nói leo chứ cái đầu rỗng tuếch đến cả cái bài viết có vài trăm chữ cũng không nên hồn ý tứ, sai cả chính tả mà tụi lớp 5 cũng biết. Họ tự xưng là các nhà giáo già nghỉ hưu mà ngôn ngữ họ dùng chỉ ngang hàng với Bùi Minh Hằng trở xuống khiến người ta nghi ngờ cả câu “Thầy giáo già, con hát trẻ”.

Hỏi nhé, cái đề dẫn thảo luận với chủ đề “Thời hiện đại cả bầy máu lạnh dùng lực quyền phá nát Giang sơn” là mô tả chế độ nào vậy? Ở đâu ra cái tư duy nô lệ “coi Việt Nam vốn là một phần của Trung Quốc nên bị ràng buộc” vậy? Nó từ trong mồm các vị phun ra chứ đâu, các giáo già sao chưa bao giờ đọc sách trắng về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc của Bộ Ngoại giao VN? Sao chưa đọc cả những văn kiện của Đảng công sản Việt Nam, Nhà nước Việt Nam về quan hệ đối ngoại mà lại ngậm máu phun người vậy! Các nhà giáo lấy đâu ra thứ rác rưởi “tự tôn dân tộc kiểu AQ coi Việt Nam là thủy tổ sinh ra văn minh Trung Quốc” vậy? Sách có chữ rằng phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói vậy mà các nhà giáo phun ra cái thứ văn minh miệt thị dân tộc vậy mà không sợ làm hoen ố ngôn giáo ư?

Cả một giàn giáo già mà hồ đồ rằng “mấy nghìn năm cọ xát với Trung Quốc, không để mất một tấc đất nào, sao đến thời “cách mạng” dân đông hơn nhiều, trang bị mạnh hơn, có thế giới bên cạnh mà để bị rơi vào phụ thuộc” Sao không biết đến cả kiến thức lịch sử sơ đẳng 59 thôn Cổ Châu ở Lạng Sơn bị mất vào tay Trung Quốc thời nhà Hồ; 99 thôn ở Châu Vĩnh Yên tỉnh Quảng Yên, 63 thôn ở Châu Thủy Vỹ, 4 động ở châu Quỳnh Nhai, 3 động ở châu Chiêu Tấn tỉnh Hưng Hóa bị Hoàng Công Chất (cuối thời Lê) đem dâng cho nhà Thanh; 3 động ở huyện Vị Xuyên, tỉnh Tuyên Quang (Hà Giang nay) mất vào tay nhà Thanh… Đấy là nỗi nhục quốc thể nói ra thì xấu hổ nhưng chỉ cho các giáo già biết mà thẹn vì kiến thức nông cạn, đừng vỗ ngực tự sướng. 

Cái thứ tư duy xây dựng một “chế độ chính trị đúng đắn yêu dân chứ không yêu Tàu, có liên kết với bạn bè hùng cường quốc tế”kiểu các “thày” mà đòi làm chính trị thì chỉ có dắt cả dân tộc vào chỗ tối. Chỉ có ngu tối mới hô hào kết bạn với kẻ mạnh này để tẩy chay, gây thù với kẻ mạnh khác. Thế giới thời hội nhập liên kết, phụ thuộc lẫn nhau không cho phép ai đó tự cho đất nước mình là tầm cao để miệt thị quốc gia khác. Chính sách của Việt Nam đã rõ: Việt Nam sẵn sàng làm bạn với tất cả những ai tôn trọng độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, cùng phát triển trong hòa bình. Chính các vị còn gọi chính thể của dân tộc mình là “đồ chó đểu” thì lấy đâu ra thiện tâm đích thực chứ chưa nói đến lòng yêu nước. Cái lòng yêu nước kiểu các vị phải ngăn cấm, bỏ tù là đúng lắm.

Giữa thanh thiên bạch nhật của thời đại thông tin bây giờ mà các “thày” còn dùng lối tuyên truyền lừa đảo rằng “Bao máu xương người Việt chống ngoại xâm, Nơi Gạc Ma, Hoàng Sa ...và biên giới, Họ lờ đi không hề nhắc tới!” thì chỉ có lũ thiểu năng trí tuệ mới nghe theo. Các "thày" không đọc báo chí Việt Nam những tháng qua sao?

Sự thật, chính các “thày” mới là một đám điên khùng hết thời đang tự làm xấu mình trong con mắt của con cháu các vị và sự khinh bỉ của dân tộc.

Nhắc lại, thóa mạ dân tộc chỉ là lũ mất dạy!

ĐƯỜNG CONG CỦA NGỌC TRINH, KHÔNG CONG HẲN MÀ ...CONG MỀM MẠI!

Thật bá đạo: Đường Trường Chinh không cong hẳn mà cong mềm mại!


Ông Dương Đức Tuấn, Phó giám đốc Sở Quy hoạch kiến trúc TP.Hà Nội cho biết như vậy trước hàng loạt chất vấn của báo chí về việc vì sao đường Trường Chinh bị nắn từ thẳng thành cong tại cuộc họp báo của Thành ủy Hà Nội chiều ngày 8/4/14.

Đại diện sở Quy hoạch kiến trúc đã đưa ra nhiều hồ sơ tài liệu về tuyến đường và thừa nhận, theo hướng tuyến và chỉ giới đường đỏ thì đường Trường Chinh (Đường vanh đai II) không thẳng mà có sự "dịch chuyển nhẹ nhàng, tạo ra đường cong mềm mại". Đoạn cong này cũng được chỉ rõ nằm trong trong khoảng 800m khi đi qua khu đất của Quân chủng Phòng không không quân (đoạn từ Hồ Hố Mẻ đến Cống chéo sông Lừ).

Theo ông Dương Đức Tuấn, việc đường cong không phải do Sở Quy hoạch kiến trúc tự ý“nắn” mà thực hiện theo ý kiến của Bộ Quốc phòng: "Theo quy định của luật Đất đai thì hướng tuyến phải lấy ý kiến của Bộ Quốc phòng vì đoạn đường này đi qua khu đất có tính chất sử dụng đặc biệt", ông Tuấn nói và cho biết, từ những năm 2000 cho đến nay, Bộ Quốc phòng và các đơn vị trực thuộc đã 2 lần có văn bản cho ý kiến và đã trực tiếp xác nhận vào bản vẽ về hướng tuyến.

Được biết phương án ban đầu được Sở Quy hoạch kiến trúc (thời điểm đó là Văn phòng kiến trúc sư trưởng) đưa ra là lấy 20m vào phía bắc đường nhưng sau khi có ý kiến của Bộ Quốc phòng đã dịch chuyển còn 6m.

Vì sao có sự dịch chuyển thì chúng tôi không thể trả lời bởi khi Bộ Quốc phòng có ý kiến quyết định như vậy thì có thể có yếu tố liên quan đến công trình an ninh quốc phòng hoặc liên quan đến chế độ chính sách và chúng tôi không thể đi sâu vào việc của Bộ Quốc phòng. Thời điểm đó ý kiến của họ là cơ sở để chúng tôi cân đối, thực hiện hướng tuyến và chỉ giới đường đỏ”, ông Tuấn nói.

Trả lời câu hỏi về việc quy hoạch hiện nay đã thực hiện đúng ý kiến của Bộ Quốc phòng hay chưa và tại sao không đưa ra nhiều phương án để lựa chọn, ông Tuấn cho biết: "Chúng tôi đã đề xuất phương án thẳng nhưng sau khi ý kiến của Bộ Quốc phòng thì đường mới cong. Bộ Quốc phòng không đồng ý buộc thành phố phải triển khai 20m theo hướng phía nam". Mặt khác, theo ông Tuấn, đối với đoạn đường 800m đoạn lấy vào 6m phía bắc nhưng đến đoạn cuối phải “vuốt nối” lấy vào 15m thì mới tạo ra được sự khớp nối.

Đề cập đến việc có hay không lợi ích nhóm trong việc nắn đường, ông Dương Đức Tuấn cho biết, kể từ khi Bộ Quốc phòng cho ý kiến đến nay là đã 14 năm, UBND TP.Hà Nội ban hành quyết định 19/2008 phê duyệt chỉ giới đường đỏ đến nay là 6 năm: "Đây là một quá trình làm việc rất công phu, không vì một lợi ích nào cả. Thành phố Hà Nội đã thực hiện theo đúng quy trình quy định đầy đủ,còn vấn đề của Bộ Quốc phòng là nội bộ như thế nào thì chúng tôi không nắm được và không thể phát ngôn", ông Tuấn cho hay.

P/s: 
1. Hic, hic! Đường Trường Chinh cong mềm mại như những đường cong của nàng Ngọc Trinh...
2. Các bạn xem ảnh, mà không đọc bài sẽ bị cấm nuốt nước bọt trong vòng 15 phút!

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

DÃ MAN THẬT - TRUY TỐ TỘI GÌ?

Cán bộ thi hành án nhấn ga chèn xe qua người CSGT

Một cán bộ làm việc tại chi cục thi hành án đã nhấn ga đâm thẳng vào CSGT chiều 9/4 tại Hòa Bình khiến một chiến sĩ nhập viện trong tình trạng nguy kịch.

Ảnh minh họa

Khoảng 16h30 ngày 9/4, tổ tuần tra, kiểm soát giao thông của phòng CSGT (Công an tỉnh Hòa Bình) làm nhiệm vụ tại xóm Má, xã Bắc Phong, Cao Phong, Hòa Bình.

Tại đây, tổ đã phát hiện chiếc xe ô tô 4 chỗ hiệu Lacetti do Phạm Khánh Dương (33 tuổi, ở, phường Thịnh Lang, TP Hòa Bình), hiện công tác tại Chi cục Thi hành án huyện Cao Phong, điều khiển theo hướng Hòa Bình - Hà Nội vi phạm quy định về tốc độ.

Tuy nhiên, khi tổ công tác ra tín hiệu dừng xe, tài xế Dương đã không chấp hành mà bất ngờ nhấn ga đâm thẳng vào Trung úy Dương Vũ Hoàng - chiến sĩ CSGT đội tuần tra kiểm soát, chèn xe qua người và kéo rê theo khoảng 30m rồi tiếp tục bỏ chạy. 

Sau khi gây tai nạn, chiếc xe chạy đến khu vực đỉnh dốc Cun thuộc địa phận xã Thu Phong thì bị lực lượng chức năng bắt giữ.

Do cú đâm mạnh nên Trung úy Dương Vũ Hoàng đã bị đa chấn thương nặng và được đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện 198 (Bộ Công an) trong tình trạng nguy kịch.

Cơ quan công an tỉnh Hòa Bình đã tạm giữ Phạm Khánh Dương và phương tiện để phục vụ công tác điều tra.