Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

U19 VIỆT NAM - BÓNG ĐÁ SẠCH ĐẸP VÀ TIỀU PHU

LâmTrực@


Trận chung kết U19 Đông Nam Á vừa kết thúc, U19 Việt Nam để thua U19 Nhật Bản sát nút trong một thế trận khá cân bằng và lịch lãm. 

Đó là thứ bóng đá vừa sạch, vừa đẹp.

Công bằng mà nói, chúng ta đang có một thế hệ cầu thủ tài năng, đạo đức và bản lĩnh. Vừa hấp Myanma 4-1 và để thua Nhật Bản 0-1, mặc dù chỉ xếp thứ hai, nhưng chúng ta tự hào và có quyền hi vọng bởi những gì các em đã thể hiện từ bản lĩnh, kỹ thuật, chiến thuật, thái độ đối với bóng đá và người hâm mộ. Cá nhân tôi say mê U19 vì lối đá rất vệ sinh.

Tuy nhiên, trận thua Nhật 0-1 sẽ là cái vỗ vai nhắc nhở các cầu thủ và người hâm mộ rằng, chúng ta mới đang bắt đầu cho một giai đoạn mới của bóng đá Việt Nam. Và rằng, huấn luyện và đào tạo bài bản mới là vấn đề, chứ không thể há miệng chờ sung như kiểu bóng đá hái lượm như trước.

Trong câu chuyện U19, chắc chắn không thể phủ nhận công lao của Đức Gỗ. 

Có đến 2/3 cầu thủ của U19 được đào tạo tại lò của Bầu Đức. Điều đó chứng minh một thực tế, cả một Liên đoàn to lớn vạm vỡ về da thịt chưa chắc đã hơn một lão Tiều Phu về cái đầu và sự quyết đoán.

Danh sách các chú nhóc có trong link:
http://en.wikipedia.org/wiki/Vietnam_national_under-20_football_team 

Lại nói về đào tạo, phải công nhận một điều, lão Đức Gỗ có tầm nhìn xa trông rộng, và trong bối cảnh "tự do" của một doanh nghiệp tư nhân, lão đẫ quyết định đầu tư. Chứng kiến những gì các em thể hiện gần đây, thấy đúng là tiền của bầu Đức có sức mạnh ghê gớm, nó góp phần quan trọng tạo ra một môi trường bóng đá sạch sẽ để các em đá bóng mà không phải nghĩ vừa đá vừa mánh khóe để hỏng đầu, hỏng chân, và có thể làm nhục quốc thể.

Tất nhiên, lão Đức Gỗ vừa có tiền lại vừa biết tiêu tiền thì còn gì bằng, phỏng?

Xem nhiều trận đấu gần đây của U19 Việt Nam, được thỏa thuê với thứ bóng đá đẹp mới thấy tầm nhìn của lão Tiều Phu Đức Gỗ là đáng nể. Cứ nhìn cách các cầu thủ được thay ra sân, chào khán giả và phát biểu của bầu Đức về tiền thưởng để thấy Đức Gỗ quan tâm đến đạo đức cầu thủ như thế nào.

Mình cũng ngạc nhiên, khi hôm qua, lão Đức Gỗ nói rằng: những lứa sau U19 còn hay hơn. (Xem ở đây). Có lẽ lão Đức không nói suông, và lời nói cũng như hành động của lão thật đáng để cho Liên đoàn Bóng đá Việt Nam suy ngẫm!

HÃY THẲNG TAY HỠI CÁC VÀNG SON YÊU QUÝ

Tôi vẫn thường ngắm các cô gái trẻ chạy xe máy ngoài đường và tự hỏi ai dạy các cô ngồi điều khiển xe máy với một tư thế khủng khiếp đến thế?


90% các cô ngồi theo kiểu này:

Hai khủy tay khép lại cạnh sườn, Mông cong lên, ngực ưỡn ra. Cả cái yên xe dài nhưng các cô chỉ ngồi tí mỏm yên đầu. Hai cái đùi khép lại e lệ. Các cô đang nghĩ rằng các cô đang hết sức gợi cảm???


Các cô hãy nghĩ lại đi. Với cách ngồi yểu điệu như vậy các cô đang đặt mình vào tư thế hoàn toàn bất lợi khi tham gia giao thông. Tại sao vậy:

Khuỷu tay các cô thu sát vào sườn sẽ làm cho cánh tay các cô rất yếu. Tôi cam đoan chỉ cần kẹp vào hòn đá nhỏ cũng đủ để các cô ngã vỡ mặt. Ngoài ra, khi thu tay khép sườn như vậy làm cho lực đặt lên tay lái nhỏ. Một cú bóp phanh trước đột ngột sẽ đẩy toàn bộ cơ thể nõn nà kia văng lên phía trước bỏi vì lực chống tay vào gi đông bị yếu.

Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao cả cái yên xe dài mà các cô chỉ sử dụng tí ti phần mẩu yên đầu.Ngồi sát tay lái như vậy sẽ làm biên độ tay lái bị thu lại và không linh hoạt. Sẽ rất khó khi các cô vào cua hoặc đánh lái đột ngột.

Vâng thưa các cô, sự khép nép, sự yểu điệu hoàn toàn không có lỗi nhưng nó phải được dùng đúng nơi đúng chỗ. Khi điều khiển xe máy không phải là lúc các cô thể hiện điều đó. Vả lại, đàn ông chúng tôi vẫn thấy các cô rất đẹp khi các cô ngồi xe máy đúng tư thế như này.


Hãy nghe lời khuyên của tôi người có thâm niên chạy xe máy 40 năm nay rằng: 

Hãy thẳng tay khi điều khiển xe máy.

Vụ NỘI CHIẾN "HỘI NHÀ BÁO ĐỘC LẬP VIỆT NAM": VẾT NHỤC CỦA LÀNG ZÂN CHỦ

Ong Bắp Cày


Không thể nhịn cười khi cách đây không lâu, mình đọc được bài "Làn gió mới lướt qua xã hội dân sự Việt Nam" của Phạm Chí Dũng, một gã "hoạt động zân chủ", bị chính các "đồng nghiệp" tố là an ninh nằm vùng lại có thể hoang tưởng chẳng khác gì Lê Thăng Long muốn làm Tổng bí thư đảng CS Việt Nam, và tuyên bố sẽ lấy lại Hoàng Sa Trường Sa trong vòng 2 tháng (!?), bởi tài năng và đức độ của mình.

Còn nhớ, Phạm Chí Dũng viết: "Còn giờ đây, mùa xuân của xã hội dân sự dường như đang bắt đầu tỏa nắng. Gần hai chục tổ chức dân sự độc lập từ Bắc vào Nam. Vào tháng 5/2014, lần đầu tiên 16 hội đoàn dân sự độc lập ngồi sát bên nhau trong một tinh thần thống nhất rất cao về chủ đề cần kíp phải xây dựng tổ chức công đoàn độc lập".

Và trong cơn hứng tình cao độ, Dũng chua thêm: "Một làn gió mới của mùa xuân đang mơn man trên mái đầu non trẻ của xã hội dân sự. Vào đúng ngày kỷ niệm Bản tuyên ngôn độc lập Hợp chủng quốc Hoa Kỳ 1776, Hội nhà báo độc lập ra đời. Chẳng cần nhìn đâu xa xôi và cũng chẳng nên chờ đợi thêm một kích thích tố mới mẻ hơn, đã đến lúc có thể bàn về câu chuyện Công đoàn độc lập và Hội luật gia độc lập tại Việt Nam".

He he, thật khôi hài khi Phạm Chí Dũng, cũng như Bùi Hằng, Trần Thị Nga và các đồng đảng lại có thể tự nhận mình là nhà zân chủ. Đã có nhiều bài nói về cái "danh xưng" này, nhưng theo chị, nhà zân chủ trước hết phải là những con người có tầm trí tuệ chiến lược và nhân cách đáng tin cậy trong sự nghiệp dân chủ hóa đất nước. 

Thế nhưng thật trớ trêu, "Hội nhà báo Độc lập Việt Nam" vừa mới tuyên bố ra đời, hoạt động chưa được mấy hơi đã rệu rã bởi sự tranh giành quyền lực và lợi ích. Không nói, hẳn ai cũng biết đã có một cuộc chiến sống còn giữa phe Phạm Chí Dũng, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Tường Thụy với phe Ngô Nhật Đăng, Lê Ngọc Thanh, Phạm Thành. 

Đấu tố, hạ nhục, dập vùi nhân cách, đăng ảnh đời tư của nhau, và khơi mào cho các bình luận về nhau lên các diễn đàn đã trở thành chuyện thường nhật. Cho đến giờ này, cuộc chiến vẫn chưa thể kết thúc và còn hứa hẹn những phá gay cấn nhằm triệt hạ đường sống của nhau.

Rất tiếc, đó lại là bức tranh hiện thực về cái tâm, cái tầm và nhân cách của các "nhà zân chủ hiện nay".

Hãy xem họ nói về nhau như thế nào qua các hình chụp từ màn hình:






Với tâm, tầm và nhân cách ấy của những người lãnh đạo "Hội nhà báo độc lập Việt Nam", làng zân chủ Việt không thấy nhục mới là lạ

VĂN HÓA ĐỔ LỖI...


Chị hay chứng kiến, mỗi khi đứa con ngã, bà mẹ thường vừa lấy tay đánh xuống đất vừa ngoác mõm ra quát "Đánh chừa này, đánh chừa đất này, dám làm con tao ngã, hư này". Đôi khi hành vi đó được lặp lại với những đồ vật cạnh nơi đứa trẻ ngã như cái giường, cái tủ, một món đồ chơi của con trẻ, thậm chí ông nội bà ngoại đứng ở đấy cũng có thể bị đánh vờ vài ba cái. Hành động này tuy đáng yêu nhưng trông ngớ ngẩn đéo chịu.

Và dĩ nhiên, nhiều lần như thế khiến mỗi khi đứa trẻ ngã, nó lại đổ lỗi là do thứ gì đấy chứ chẳng phải do nó bất cẩn. Nét vẽ nguệch ngoạc này được người mẹ tô vào trí não trong veo của đứa trẻ và khiến nó phải mang theo đến cuối đời. Đổ lỗi mỗi khi vấp ngã, đương nhiên là một tật xấu.

Chuyện dẹp sư tử Tàu ở các nơi công cộng hay đền chùa miếu mạo nhân danh dẹp văn hoá ngoại lai cũng chẳng khác gì chuyện trẻ con chị kể trên. Và cũng chẳng ngạc nhiên, cần lao lại ủng hộ nhiệt tình đến thế. Cái nền văn hoá lổn nhổn của Lừa đang cần nơi đổ lỗi để cữu rỗi.

Nhưng thực tế thì sao? Hàng ngày các cô vẫn chúi mũi vào phim chưởng Tàu, sướt mướt hàng đêm với phim tình cảm Hàn xẻng. Nhan nhản nhà cửa, công sở công quyền được xây theo kiến trúc Châu Âu nửa vời, ăn đồ ăn nhanh, dùng dao dĩa, uống rượu Tây, mặc hàng hiệu Âu Mỹ, đi xe Nhật xe Đức.... Chẳng lẽ nhân danh giữ gìn bản sắc văn hoá dân tộc mà dẹp hết đi sao? 

Cái thời nhân danh những điều to tát để kì thị những giá trị xưa cũ tưởng đã qua lâu rồi bỗng chốc quay ngoắt trở lại với chiếc áo khoác chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi. Các cô thử hình dung cái cảnh hô hào nhau phá hoại đền đài cổ xưa nhân danh phá thành trì phong kiến. Phá hoại tất cả những bức tượng trong đó có phiên bản tượng Nữ Thần tự do nổi tiếng khiến bao người tiếc nuối, xẻ thịt các ngôi biệt thự đẹp đẽ do Pháp xây dựng nhân danh xoá bỏ chế độ thực dân. Phá đình phá chùa, tượng Phật thả trôi sông nhân danh bài trừ mê tín dị đoan... Mới thấy dân tộc này mông muội thế nào.

Sư tử đá, đèn lồng đỏ vốn chẳng phải là cái mới mẻ gì, nó cũng chẳng ảnh hưởng ghê gớm đến nền văn hoá vốn đã đầy rẫy sự vay mượn. Có chăng hành vi nâng cao quan điểm đầy ấu trĩ của lũ quan lại quản lí văn hoá chỉ để vỗ về cần lao và ăn theo cái trào lưu bài Khựa mà thôi. 

Càng gào thét trước những thứ nhỏ mọn chúng ta càng lộ rõ sự tự ti trước thời đại toàn cầu hoá, bản sắc văn hoá dân tộc cần nằm trong tư tưởng chứ không phải hô hào toàn dân vứt bỏ những thứ ngoại lai vô giá trị kia. 

Văn hoá là cái gì? "Văn hoá là cái lồn" lời của một nhà quản lí văn hoá nghỉ hưu trong lúc trà dư tửu hậu có lẽ đã nói lên tất cả.

Chị thật.

P/s: Tên bài do Tre Làng tự đặt, và không bao quát được hết nội dung. Hehe. Nhưng cái tên không quan trọng, phải không nào?

THẾ RỒI SAO?

Thế rồi sao?


(LĐ) - Số 214 Đào Tuấn

Ngày 3.8.2011 có lẽ sẽ đi vào lịch sử ngành tổ chức cán bộ, khi một kỷ lục vô tiền khoáng hậu được lập ra.

Ảnh minh họa - Muốn hiểu thế nào thì hiểu

Trong cái ngày hôm ấy, theo báo Người Cao tuổi, Tổng Thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền đã ký bổ nhiệm 3 hàm Vụ trưởng ở văn phòng, 3 hàm Phó Vụ trưởng ở Trường Cán bộ Thanh tra, 3 hàm Cục phó ở Cục III, 2 hàm Phó Vụ trưởng, hàm Vụ phó ở Cục I, 2 hàm Vụ trưởng, hàm Vụ phó ở tạp chí, nhiều Phó Cục trưởng, Phó Vụ trưởng, hàm Vụ trưởng, hàm Phó Vụ trưởng ở các cục, vụ, đơn vị trực thuộc. Các cục, vụ, đơn vị có đủ cấp trưởng, cấp phó rồi thì ông đưa chuyên viên lên cấp “hàm” mà cấp này chưa thấy quy định, điều khoản nào trong Luật Cán bộ, công chức.

Thế rồi sao?

Thế rồi Tổng Thanh tra mới ký quyết định “bổ sung quy hoạch”, bổ sung tính pháp lý cho các quyết định bổ nhiệm đã ký.

Thế rồi sao?

Thế rồi ông Truyền khẳng định: “Tôi làm đúng trách nhiệm và đúng pháp luật, đúng nguyên tắc”.

Thế rồi sự việc được đưa ra nghị trường.

Thế rồi có thanh - kiểm tra.

Thế rồi chẳng có việc gì xảy ra trong sự “chưng hửng và thán phục” của dư luận với cú nước rút thần tốc trước khi “hạ cánh” an toàn. Và cả sự hay ho của những nguyên tắc, những quy trình đảm bảo an toàn sau khi sự việc phát lộ.

Thế rồi, thế rồi cho đến ngày hôm qua, người ta lại phát hiện ra một “ông Truyền” khác, một cú nước rút khác, cũng thần tốc không kém, cũng trước khi “hạ cánh an toàn”.

Đó là ông Nguyễn Thành Rum - giám đốc Sở VHTTDL TPHCM. Chỉ trong 2 tuần trước khi “cầm sổ”, ông Rum cũng ký thần tốc hàng chục quyết định bổ nhiệm cán bộ.

Chắc điều mà dư luận quan tâm sẽ là câu hỏi “thế rồi sao?”.

Thế rồi ông Rum - một quan chức về hưu - bị xử lý kỷ luật bằng hình thức “phê bình, rút kinh nghiệm”.

Sợi dây kinh nghiệm càng rút càng dài - dân gian nói cấm có sai câu nào. Và hình thức “rút kinh nghiệm” này, có lẽ chỉ là dành cho những “ông Truyền, ông Rum” còn đang tại vị.

Kinh nghiệm ấy, nếu có, chỉ là việc cứ hốt cú trót thần tốc, chẳng may có bị lộ thì cùng lắm là dành cái kinh nghiệm ấy cho những người sau.

Cứ hỏi tại sao sau những “ông Truyền”, vẫn còn có những “ông Rum”?

NGỬI ĐI!

Cuteo@


Vãi thật!

Tự nhiên lại chọc ra để ngửi.

Không ngửi được lại phải đậy, mà đậy lại không kín.

Ai đã thấm: Cái đẹp phô ra, cái xấu xa đậy lại?

Không muốn nói nữa. Nó là cái gì thì ai cũng biết!

Lôi bài oánh zắm giữa đám đông của chị Mượt ra cùng với cái ảnh này để thư giãn vậy.

Ở đây, chắc rất nhiều cô đã đi máy bay. Nhưng có lẽ hiếm người biết bí mật dưới đây, chị sẽ bật mí cho các cô một điều cực kì thú vị. Hehe.

Chị hay phải đi công tác ở các vùng miền xa xôi trên thế giới. Mỗi lần ngồi máy bay, nhanh thì 5-7 giờ lâu thì 12-13 tiếng.

Và một trong những điều cực hình đối với một người thượng liu, trang nhã, cành vàng lá ngọc như chị là buồn đánh zắm. Khổ nỗi, khi ngồi trên máy bay điều này lại rất hay xảy ra. Dĩ nhiên, chị không thể ngồi giữa các hành khách khác và đánh zắm thối um lên được, đó hầu như là nỗi xỉ nhục với truyền thống vẻ vang của gia tộc chị.

Để giải quyết vấn đề bức xúc này, chị đã tìm đọc hàng trăm trang tài liệu về các phương pháp hạn chế đánh zắm, như đi ỉa trước khi lên máy bay, hạn chế ăn thịt động vật, chỉ ăn các món ăn từ thảo mộc.... Nhưng hầu như không thuyên giảm.

Bỗng một hôm, vô tình chị đọc được một tập tài liệu chưa từng công bố. Mọi việc bỗng sáng loà như ánh chớp giữa đêm đông. Từ đó, mỗi khi lên máy bay, việc đầu tiên là chị mượn một chiếc chăn hàng không đắp hờ hững lên bụng và tha hồ zắm zít như chỗ không người, kệ mẹ bọn ngồi xung quanh.

Chắc các cô đang hình dung một không gian bí bách lẫn mùi zắm phỏng! Hehe. Chị đố cô nào ngửi được mùi zắm trong máy bay đấy. Lạ không?

Sự thực là không khí trong khoang máy bay khá bí bởi hầu hết hành khách thở bằng không khí được tái chế, lượng khí bên ngoài lưu thông vào chỉ chiếm một lượng nhỏ khí mà các cô thở ra hít vào.

Để tái chế không khí, các máy bay hiện đại được trang bị lưới lọc diệt vi khuẩn và quay vòng bởi hệ thống điều hoà đặc biệt.

Hệ thống điều hoà trên máy bay với những lỗ thông hơi cung cấp không khí từ trần xuống phía trên đầu các cô rồi quay lại hệ thống điều hoà dưới sàn, tạo ra một vòng tuần hoàn liên tục, mỗi vòng được xử lí tầm khoảng 3 - 5 phút.

Tất cả các loại mùi vị, vi khuẩn đều bị hệ thống tuần hoàn khí tiêu diệt nhờ kết hợp không khí trong lành và bộ lọc.

Cứ như vậy, khí các cô hít vào thì từ trên đầu phun xuống, khí từ đít các cô nhả ra thì hệ thống điều hoà dưới sàn hút đi. Vì vậy, các cô rất khó ngửi thấy mùi zắm trên máy bay, trừ khi các cô tự chùm chăn kín đầu rồi đánh rắm.

Hay không?

Hay quá đi chứ, hehe, sau khi đọc bài này của chị, các cô đi máy bay chắc chắn sẽ thoải mái hơn, không còn cảnh gồng mình, mặt đỏ, thắt lỗ đít lại nữa. Các cô cứ tự nhiên thả nếu có nhu cầu. Thậm chí chẳng bởi nhu cầu.

Tất nhiên đừng để ra bã và kêu to quá. Đó hầu như là một hành vi bẩn thỉu và bất nhã. Hehe.

Chị thật.

NẾU LÊ THĂNG LONG LÀM TỔNG BÍ THƯ HOẶC LÀM TỔNG THỐNG...

Khoai@


Có bạn hỏi Lê Thăng Long: "Bác bị thế này lâu chưa"?

Câu hỏi đó nói lên tất cả về một kẻ đóng vai "khai phóng" cho nền zân chủ ở Việt Nam. Con đường Việt Nam sẽ đi về đâu khi anh ta làm Tổng bí thư hay Tổng thống?

Trong bài "Chuẩn bị lý lẽ, tinh thần và lực lượng để đấu tranh với Trung Quốc - Phần 1" của mình, Lê Thăng Long viết thế này: 

"Nếu tôi được trở thành Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam hoặc Tổng thống Việt Nam thì tính từ ngày nhậm chức trong vòng 11 tháng tôi sẽ lấy lại được 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa trở lại cho dân tộc Việt Nam. Tôi nói điều này không chỉ là cảm tính, nói cho vui, nói sốc để nổi tiếng, nói để làm thương hiệu làm PR cho bản thân nhằm tìm kiếm nhiều lá phiếu trong lần bầu cử dân chủ tự do sắp tới tại Việt Nam. Tôi đã có nhiều kế hoạch khoa học, cụ thể, chi tiết để sớm lấy lại 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Việt Nam.

Tôi hoàn toàn không có một chút nào ảo tưởng, mơ hồ về mọi vấn đề liên quan đến Trung Quốc và chủ quyền lãnh thổ. Tôi biết thực lực Trung Quốc rất rõ họ mạnh đến cỡ nào về kinh tế, trí tuệ, con người, quân sự, văn hóa, ngoại giao … Tôi hoàn toàn không có tính cách liều lĩnh nhưng tôi là người có đủ bản lĩnh, trí tuệ, tinh thần để có thể đủ sức lãnh đạo dân tộc Việt Nam cùng cộng đồng quốc tế chiến thắng giòn giã áp đảo Trung Quốc trong mọi cuộc đấu".

Nổ như thế thì làm zân chủ kiểu gì nhỉ?