Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

TÀI THẬT

Cuteo@

Chiện như thế mà cũng nghĩ ra được. Sao tài thế?

Số là trong cuộc họp về vấn đề giao thông Hà Nội diễn ra ngày 23/12/14, ông Nguyễn Quốc Hùng (Phó Chủ tịch UBND TP. Hà Nội) đã chỉ đạo Tổng công ty vận tải Hà Nội (Transerco) nghiên cứu thí điểm một số tuyến xe buýt phục vụ riêng cho nữ giới. Theo đó, vào giờ cao điểm tại một số khu vực đông công nhân nữ và học sinh, sinh viên nữ đi lại bằng xe buýt, Transerco sẽ thí điểm một số tuyến riêng cho họ.

Chắc là ông lo chị em bị méo...các cấu kiện.

Mọi người cho hỏi: Không biết có phải cần tiền để làm thí điểm không hè?

BÁNG BỔ!

Khoai@

Nguyễn Quang Lập (NQL) viết: 

"... Nếu không có một sự cố nào làm thay đổi căn bản và mãi mãi cuộc sống hiện thời, tôi dám chắc ngày 30 tháng 4 năm 1975 là một ngày ngọt ngào nhất mọi thời đại”... “Bảo đảm nếu có người tuột quần chạy rông giữa phố, vừa chạy vừa hô “muôn năm” - tất nhiên nếu “đả đảo” lại là chuyện khác - cũng không ai bắt phạt hoặc kết tội. Tôi được cô giáo toán xác suất gọi vào phòng cho ngủ, nói trắng ra là làm tình... Tôi làm tình cô giáo tôi trong niềm hân hoan không phải lần đầu trong đời biết thế nào là làm tình khiến tôi cứ chọc lung tung, sốt ruột cô phải cầm lấy nhét thẳng vào cái hõm xác suất luôn bằng một, mà vì vui sướng vô biên đón nhận tin chiến thắng... Ngày 30-4 quả là ngày trọng đại.

Thầy trò NQL đón nhận tin chiến thắng như thế đó. Ở đây phải nói NQL rất giỏi dùng cách nói mà như người Nam bộ nói “Zậy mà không phải Zậy!”. Nhưng mà vui đến như thế, vui mà làm như thế thì chỉ có đám heo lai hoặc heo rặt nọc. Bởi vì trong ngày ấy người chiến thắng không chỉ reo cười nhảy múa... mà người có lương tri thì xót xa, biết bao nhiêu nước mắt tuôn ra khi được tin chiến thắng. 

Một nhiếp ảnh gia đã ghi được khoảnh khắc ấy: người mẹ già gục mái đầu bạc vào ngực đứa con trai vừa thoát khỏi ngục tù. 

Ở Chuyện không có trong sự thật Nguyễn Quang Lập dựng và mô tả chuyện một phụ nữ làm tình với con bẹc-giê... đến mức móng chân con chó bấu vào lưng người phụ nữ rất đậm rõ... Con người với nhau không “cực khoái” bằng với con chó hay con người chỉ có, chỉ tìm thấy niềm vui sướng với chó má, với loài vật... Thế mà có người vội khen rất hay rồi đem in lên Văn nghệ quân đội...! Tìm niềm vui, hạnh phúc trong thú tính như thế mới là đổi mới văn học chăng?

Còn đây là chuyện thật: NQL giảng giải cho Hoàng Phủ Ngọc Tường rằng cái lưỡi không chỉ có chức năng lùa ngôn ngữ ra, mà còn là khí cụ của văn hóa giường chiếu và khen Hoàng Ngọc Hiến rất giỏi câu giờ như thế, đến hàng giờ đồng hồ... (Xem Bạn văn. Mục Hoàng Phủ Ngọc Tường và Đoàn Tử Huyến). 

Tư duy nghệ thuật của NQL kể cũng lạ. Cái phần thú tính, sao mà nhiều thế!

Nguyễn Quang Lập gọi đây là những chuyện có thật và bịa đặt của tôi, một cuốn tiểu thuyết của ông và ghi ở đầu sách: Tôi và tất cả những ai có tên trong cuốn sách này đều do tôi tạo ra, kể cả bố mẹ tôi. 

Đương nhiên tiểu thuyết, truyện hư cấu, thì phải như thế. Bịa như thật (Nguyễn Công Hoan) đã giỏi, mà bịa cho thật thành bịa cũng giỏi đấy. Rõ ràng là do nhà văn tạo ra. Ngoài đời nó có thể có có thể không nhưng trong lòng nhà văn, trong tâm tưởng nhà văn, là có. Và đấy là cơ sở để đánh giá tài năng, lòng nhân hậu của nhà văn 

(Blog Quê choa. Sunday June 29-2008).
-------------
Một phần bài của Chu Giang

Loc: XÓM ĐẠO QUÊ TÔI

Tôi ít quan tâm tới Giáng sinh cho tới khi bé bi nhà tôi ra đời dù sống ngay trong vùng đông giáo dân bậc nhất Việt Nam. Giáng sinh trong tôi là những lời kể mơ hồ của bà nội hay mẹ tôi về lễ Noel của những người theo đạo. Là những bài hát vang trong giáo đường suốt mấy ngày đêm. Là những sắc màu xanh đỏ tím vàng của cờ đuôi nheo treo tới tận tháp chuông nhà thờ.

Để tôi kể lan man cho các anh chị em nghe về xóm Đạo quê tôi.

Ninh Bình từng là kinh đô của Thiên Chúa Giáo một thời với vùng đất Phát Diệm lừng lẫy uy danh cha Lê, người mà tầm vóc ảnh hưởng lớn tới mức chính quyền Sài Gòn phải tính tới sau cú di cư nổi tiếng của hai triệu đồng bào vào Nam. Có lẽ bởi địa thế ven biển lại xa kinh thành Huế nên tôn giáo thâm nhập vào đây cùng với mấy tỉnh Thái Bình, Nam Định và khu 4 cũ.

Thời Tự Đức đàn áp tôn giáo, đã có nhiều vụ thanh trừng khốc liệt. Lính triều đình về từng làng lùng sục để xử tử những người truyền giáo và đám môn đệ. Cha tôi kể, cái khu vườn hoang cạnh bờ ao trước cửa nhà tôi ngày xưa từng là nơi hành quyết. Đến tận bây giờ vẫn không có ai dám ở, cứ bỏ hoang cho mấy khóm tre kẽo kẹt mỗi khi gió về. Đêm ra ngoài nhìn sang tối om một khoảng mà rợn mẹ cả da gà.

Khác với dân trong làng, những bạn theo Thiên Chúa đều ở bám đê và không mấy nhà làm ruộng. Nghề của họ là chài lưới, nuôi cá, tôm và chở đò dọc. Người trong làng gọi họ là dân Bè bởi nhiều nhà ở hẳn trên thuyền. Tôi thì gọi đấy là xóm Đạo cho nó sang mồm. Nhẽ bởi vì thoát ra ngoài luỹ tre làng nên họ dễ hấp thụ hơn tôn giáo mới chăng?

Có nhiều người thời ấy đã xin ra khỏi đạo và làm con nuôi của dân trong làng. Thế nhưng nhiều anh em của họ vẫn quyết tâm theo Chúa. Có lẽ chính vì vậy mà sợi dây kết nối máu mủ, ruột rà làm cho hai phía lương, giáo bao năm vẫn chung sống với nhau rất êm ả. Nhẽ đây là xứ hoà thuận nhất mà tôi biết. Bọn giai làng vẫn ra xóm Đạo đong gái đều dù biết nếu cưới ẻm về thì sẽ phải cải đạo. Và đã có vài thằng vì duyên số mà mặc mọi ngăn cấm của gia đình theo ẻm về thờ phụng Chúa.

Tôi cũng chẳng hiểu vì sao có một nhúm trăm hộ dân mà xây hai nhà thờ Chúa gần nhau như nhà thờ họ. Chắc bởi vì trước đây họ cũng là những người theo lương giáo như nhà tôi, nghĩa là thờ tất thảy mọi thứ, từ tín ngưỡng bản địa, thờ cúng ông bà, tổ tiên, các vị thần linh coi sóc nhà cửa, đất đai, những vị thánh có công với đất nước, cho tới tận Ngọc hoàng thượng đế. Nhân tiện thì năng lên chùa xì sụp khấn vái xin đức Phật độ trì.

Trẻ con xóm Đạo thường bỏ học giữa chừng và kết hôn sớm. Chẳng hiểu có phải chính sách phát triển dân số của nhà thờ không nhưng dạo gần đây thấy nhân khẩu tăng phát khiếp và tràn cả vào làng, tràn cả qua làng, chiếm gần hết mặt đường huyện lộ. Bỏn giờ giàu lắm chứ không nhếch nhác giống hồi tôi còn ở quê. Tư duy làm ăn nó vẫn khác tư duy co cụm đám bần nông trong làng.

Tôi nhớ một cô bạn tên Duyên học cùng thời tiểu học. Duyên học giỏi nhất xóm Đạo nên cô giáo cho nó làm lớp phó học tập, chuyên thu, phát bài kiểm tra và vở của mọi người cho cô chấm. Cô quý nó lắm. Tôi cũng thích nó phết, Tết nào cũng xuống nhà chơi như người yêu, hehe. Nó cũng thích tôi vì đã đẹp giai lại còn học giỏi và nhiều tiền như dân chơi Thế rồi loanh quanh đùng phát nó nghỉ học làm tôi hụt hẫng vãi liềm.

Tôi xuống nhà thăm mấy lần nhưng toàn bỏ về vì chị em Duyên bận tiếp các anh giai làng đến chơi. Đèo mẹ, lúc ấy bọn tôi mới học lớp 6.

Tôi mang theo hình ảnh dễ thương của Duyên vào trong những lúc nhớ nhà khi đi Tây (Nguyên) du học. Như kiểu nghệ sĩ nào cũng phải có cho mình một nàng thơ để đỡ tủi thân, hehe. Bẵng đi mấy năm tôi về, nó cưới chồng và đẻ sòn sòn một nhát 4 đứa. Năm trước gặp lại khi nàng đang đi chụp ảnh ở một đám cưới, nàng bảo tôi dạo này đẹp giai quá, biết vậy ngày xưa tán bằng được. Rồi nàng nhoẻn miệng cười lộ hàm răng bốc mả vàng ươm mà tôi giật mình rơi cả đũa. Tổ sư, biết vậy bố thì đéo gặp cho nó còn nhớ nhung viễn mộng ái tình.

Hôm bữa về quê, cái ao trước cửa nhà tôi được xây thành cái hồ để thả rau và nuôi cá nhẹ nhàng chờ Tết tát chia nhau. Còn mảnh vườn kia sẽ được đầu tư để làm nhà văn hoá của xóm thay cho cái nhà văn hoá cũ được cải tạo thành nhà trẻ. Hi vọng rằng Noel năm sau nó sẽ hết hoang vu để những nỗi đau lịch sử chìm dần vào quá khứ. Tôi sẽ không kể cho con tôi nghe về cú hành quyết thưở nào mà chỉ nhắc nó nếu có yêu em nào xóm Đạo thì ráng mà nhanh nhanh giao cấu, đừng để như tôi giờ có nhắm mắt cũng khó làm liều.

Nguồn: Lọc

TUẤN TRỌC ĐI SAPA

Mấy hôm bỏ phố lên rừng! Lang thang Sapa ăn thắng cố, ăn thịt ngựa cuốn lá cải Mèo...Ban ngày, Sapa có nhiệt độ 4 độ C; ban đêm tụt xuống còn 2 độ C!

Nhiệt độ tụt, đồng nghĩa với mọi thứ đều tụt một cách thảm hại!

Cô bé lễ tân người Mông, học Du Lịch về làm hướng dẫn viên. Người Mông mắt một mí! Tớ cũng mắt một mí! Mắt một mí nghe các cụ bảo đa tình! Chậc! Đa tình đâu không biết, chỉ biết đa đoan, khổ!

Cô bé người Mông nhón ánh mắt sắc như lá, chỉ đường cho mình xuống bản! Mình với 2 anh bạn lang thang hết một buổi sáng!

Với Sapa, với những sắc chàm buồn người Mông Tây Bắc, dù đã lên đây nhều lần, tớ cũng chỉ là kẻ lữ khách!

Rét quá! Từ thủa cha sinh mẹ đẻ, đến nay gần 40 năm rồi, Tuấn Trọc mới hân hạnh được sống trong cái kiểu lạnh tun tất tần tật dư lày! Lúc sáng xuống đường lấy xe ôtô đi ăn sáng, phát hiện ra tuyết bám trắng xóa trước kính và trên nóc xe! Mặc dù cũng chỉ là mảng tuyết mỏng tang, nhưng nói có giời, cũng gần 40 năm, nay tớ mới được thấy tuyết!

Tặng nhân dân kính yêu mấy bức ảnh chụp vội trên đường vào bản!

Hẹn Sapa vào một dịp khác vui hơn!

Ảnh 1. Một góc thị trấn Sapa.
Ảnh 2. Sưởi nắng!
Ảnh 3. Bà cụ người Mông!
Ảnh 4. Thiếu nữ Mông!
Ảnh 5. Đường vào ngôi nhà Mông.





Nguồn: Tuấn Trọc

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Thầy dạy vật lí: HIỆN TƯỢNG CẢM ỨNG TỪ (Viết tắt là CỨT)

Bài chôm bên nhà bác Giao: về hiện tưởng Cảm Ứng Từ (viết tắt là CỨT)

Đại khái, khi dạy vật lí cho chúng tôi, đến 2/3 thời gian là ông đọc thơ chế do chính ông sáng tác (lúc khác, sẽ ghi ra đây vài bài theo ghi chép của tôi). Hồi ấy, ông đang mê Kim Dung. Nên cũng hay kể các chương hay đoạn ông thấy khoái nhất trong giờ vật lí.

Nhưng cực khoái ở chỗ: thời lượng 1/3 còn lại, thầy dạy về lí thì cực chất. Gọn, rõ, mà lại dễ hiểu (như đọc thơ chế !). Ông đã dùng một ít "phép thuật" của chàng Kim Dung để chế ra những kiến thức cần thiết nhất, để giúp học trò "ngộ" trong thời gian ngắn nhất.

Đây, thầy vật lí của chúng tôi đây:


GIÁO SƯ TƯƠNG LAI VÀ THƯ GỬI LẠI VĂN SÂM

LâmTrực@

Thấy nhiều bạn bình luận về lá thư của giáo sư Tương Lai gửi Lại Văn Sâm. Nội dung lá thư là khen, hờn dỗi, chê trách, rồi giả bộ thông cảm để chửi chế độ qua sự kiện "cầu truyền hình trực tuyến kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam và 25 năm ngày Quốc phòng toàn dân", diễn ra tối 19/12/2014 trên VTV1 do Lại Văn Sâm làm tổng đạo diễn.

Trong "Thư ngỏ gửi đạo diễn truyền hình Lại Văn Sâm", Tương Lai trình bày một bài văn đúng là nát như tương, vòng vo tam quốc về lịch sử, về truyền thống (không phải là truyền thống của bố ông ta) để rồi suy luận và quy chụp rằng, chương trình đó thiếu hai cuộc chiến tranh: Chiến tranh Biên giới phía Bắc và biên giới Tây Nam. Lý giải cho việc thiếu 2 nội dung đó, ông Tương Lai đổ tội cho những người kiểm duyệt chương trình đã gạch bỏ nội dung trong kịch bản (của anh Lại Văn Sâm) để che dấu lịch sử. Đó là kết luận hàm hồ, có phần lộng ngôn, một mặt làm giảm lòng tin của dân với chế đảng cộng sản lòng dân, mặt khác bêu xấu chế độ.

Hãy xem ông ta viết: "Nhưng, cũng chính vì thế mà tôi tin rằng anh không quên, nhà đạo diễn tài ba không hề quên, không thể quên. Ngược lại anh rất nhớ, phải rất nhớ để trong mạch cảm xúc tuôn trào nhà đạo diễn không buột miệng nói ra câu gì đó mà người ta đã thẳng thừng gạch bỏ trong kịch bản và nghiêm cấm những bột phát từ trái tim đập theo nhịp trung thực của tâm hồn nghệ sĩ đích thực có thể khiến ông “bạn láng giềng cùng chung ý thức hệ”, mà ai đó quyết đền ơn tri ngộ vì đã được bảo kê cho cái ghế quyền lực của mình đang lung lay, khỏi phiền lòng". 

Và đây nữa, vờ vịt thông cảm với những giọt nước mắt của loài cá sấu, Tương Lai viết: "Bởi vậy, càng giận anh bao nhiêu, tôi lại càng thông cảm với những áp lực mà tôi đoán rằng nhà đạo diễn CẦU TRUYỀN HÌNH HÁT MÃI KHÚC QUÂN HÀNH cũng như các đồng nghiệp của anh phải gánh chịu". Đấy, vòng vo mãi, cuối cùng thì cũng lộ ra cái mặt chuột. Tương Lai đã ám chỉ rằng, Lại Văn Sâm không quên lịch sử và rằng anh ta bị sức ép từ bộ máy này. 


Thật khốn nạn đến thế là cùng, đúng là "cha nào con nấy"! Ông Tương Lai có cách hành xử không khác gì cha của ông là Tổng đốc Tôn Thất Đàn, một kẻ mang nhiều nợ máu với dân tộc này thời kháng chiến chống thực dân Pháp.


Chả biết anh Sâm có quên hay không, nhưng trong đề cương của Ban tuyên giáo gửi các địa phương, đơn vị, Ban Tuyên giáo Trung ương đã không hề quên hai cuộc chiến này. Xem hình bên dưới, và tham khảo đường link sau:


http://www.tuoitreboxaydung.vn/truyen-lua-cac-mang/de-cuong-tuyen-truyen-ky-niem-70-nam-ngay-thanh-lap-quan-doi-nhan-dan-viet-nam.html



Khi lá thư lên mạng, ngay và luôn, vở diễn của giáo sư Tương Lai lập tức bị Hà Cao vạch mặt: "Gớm, có mỗi một tuồng mà diễn mãi không biết chán. Mà diễn nào phải khéo léo gì cho cam, ở đây lồ lồ những chiêu trò cũ rích". Đúng là chiêu trò cũ rích, vẫn là lợi dụng những sai sót nhỏ của nhà tổ chức, bơm bít và thổi phồng, quan trọng hóa vấn đề để mạ lỵ cơ quan kiểm duyệt. Hà Cao cũng không ngần ngại chỉ ra bản chất của Tương Lai: "Mà nhân danh cả lòng yêu nước để cầu danh là phần việc của giòi bọ chứ chả phải con người.". Thật nhục cho những kẻ có hình hài của loài linh trưởng, mà lại khoác chiếc áo yêu nước, vì dân tộc!

Tiện đây cũng nhắc lại luôn, nói đến ông Tương Lai, tức ông Nguyễn Phước Tương, người đã từng làm cố vấn cho hai đời thủ tướng. Người ta cũng biết đến ông Tương Lai với chức danh Giáo sư tự phong, và sự tráo trở lật lọng đến kinh người.

Còn nhớ, trong bài bình luận đăng trên nhật báo The New York Times của Mỹ ngày 7/6/2013, ông Tương Lai, đã cuồng ngôn phê phán chính quyền Việt Nam "đàn áp dân chúng trong các cuộc biểu tình yêu nước và nhu nhược trước sự xâm lấn của Trung Quốc ở Biển Đông", và rằng "bi kịch lớn nhất của Việt Nam chính là ảo tưởng về một hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa thường được nhà nước viện cớ để dung chấp chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc, để trấn áp dân chủ, kiểm duyệt – bịt chặn thông tin, và khủng bố tinh thần của người dân". 

Ông phê phán chính quyền Việt Nam "đàn áp dân chúng trong các cuộc biểu tình yêu nước và nhu nhược trước sự xâm lấn của Trung Quốc ở Biển Đông". Vậy nếu là ông, ông sẽ làm gì, hay chỉ là biểu tình, đáo qua để chụp ảnh nơi tưởng niệm các liệt sỹ hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ Biên giới phía Bắc hay dán khẩu hiệu nơi đài Cảm tử quân, hò hét đòi trả tự do cho những kẻ theo lệnh bọn chống phá ở hải ngoại muốn đem súng đạn, đặt bom mìn lật đổ thể chế như nhóm Nguyễn Phương Uyên,…hay phải yêu nước kiểu Cù Huy Hà Vũ khăng khăng phải là “đồng minh quân sự với Hoa Kỳ” y kiểu Việt Nam Cộng hòa khi xưa mới là thể hiện không hèn nhát, nhu nhược với Tàu, còn không làm như thế là “bán nước”?

Tương Lai giống như một kẻ bất lương ngửa mặt lên trời phun nước bọt, để rồi, chính bãi nước bọt đó lại rơi đúng mặt của ông. Ông ta nói chính quyền "trấn áp dân chủ, kiểm duyệt, bịt chặn thông tin, và khủng bố tinh thần của người dân". Nhưng, chính ông lại quên rằng, chính ông đã góp phần tạo nên cơ chế thông tin này. Vậy sao ông lại tự vả vảo miệng mình như thế chỉ vì mấy đô la của đám ba que sỏ lá?

Để làm vui lòng đám vong nô phản quốc, ông đã không ngần ngại nói rằng: "bi kịch lớn nhất của Việt Nam chính là ảo tưởng về một hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa thường được nhà nước viện cớ để dung chấp chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc". Nói như thế, tức là tự ông lại bôi tro trát trấu vào mặt mình, bởi trước đó, ông đã hùng hồn phát biểu hoàn toàn trái ngược với những gì ông viết ra.


Còn nhớ, trong bài viết ngày 6/5/2006 có tự đề: "Với Các Mác, cuộc sống là dòng chảy luôn vận động" được đăng trên VietBao.vn và Chungta.com, chính ông đã ca ngợi Mác và chủ nghĩa Mác là bất diệt, đúng đắn, và rằng trí tuệ của C.Mác đang chắp cánh cho chúng ta. 

Trong một bài viết khác ngày 21/1/2010 trên Tuần Việt Nam Net, bài viết có tựa đề "Đảng phải là Đảng của dân tộc", nội dung của bài viết ngợi ca chủ nghĩa Mác, tư tưởng Hồ Chí Minh, ca ngợi công lao của đảng cộng sản, trong đó có đoạn: "Vì thế, ở vào những thời điểm lịch sử của cách mạng, khi mà người cộng sản luôn đứng ở vị trí nguy hiểm nhất, hiên ngang đương đầu với tù đày, sống chết, thì bộ phận những người Việt Nam ưu tú nhất trong tất cả mọi tầng lớp nhân dân, mà người ta gọi là "bộ phận tinh hoa" của dân tộc, đều thấy rõ nghĩa vụ và vinh dự được đứng trong đội ngũ của những người cộng sản, được làm người đảng viên của Đảng do Hồ Chí Minh sáng lập, tổ chức, rèn luyện và lãnh đaọ."Với những lời lẽ ấy, không ai có thể tưởng tượng nổi một người như ông Tương Lai lại có thể bỗng chốc biến thành kẻ đào tẩu. Ông đào tẩu để xách dép theo Bùi Hằng học đòi làm lãnh tụ. 

Những chuyện ông bàn về 2 tên tội phạm Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha, tôi đã có dịp trình bày trong entry "Tương Lai - Phương Uyên" ngay trên Blog này. Chỉ xin bàn về tính xàm ngôn của ông với câu: "Các bản án nặng nề dành cho hai sinh viên yêu nước Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên hồi tháng trước với các cáo buộc tội “nói xấu Trung Quốc” đã chạm tới tinh thần yêu nước và chủ nghĩa dân tộc của người dân Việt Nam và phơi bày sự thông đồng mờ ám của chính quyền với những kẻ ngoại bang xâm lược". Trước hết, Tòa án chỉ có 1 bản án dành cho Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha chứ không hề có nhiều bản án như ông đã dùng chữ "Các" để mô tả. Thứ hai, Tòa án Long an đã dựa trên những chứng cứ về hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân của Uyên, Kha chứ không dựa vào việc "nói xấu Trung Quốc" như ông nói. Thứ ba, việc xét xử 2 tên tội phạm nguy hiểm đó đúng là phù hợp với ý chí và nguyện vọng của người dân. Thứ tư, ông nói bản án đó phơi bày sự thông đồng mờ ám của chính quyền với những kẻ ngoại bang xâm lược là không có căn cứ và ông không chứng minh được điều đó. Vào năm 2005, 2 tàu cá ngư dân ta ở vịnh Bắc Bộ đã bị cảnh sát biển Trung Quốc tấn công làm 9 người chết, 7 người bị thương, 8 người bị bắt giữ, thì trước sau như một, Việt Nam vẫn chủ trương giải quyết vấn đề bằng con đường Ngoại giao. Lúc đó, ông đang đương chức, sao không thấy ông vác loa gọi biểu tình, hay vác súng bắn trả, hay là chính ông thông đồng với Trung quốc? Sao bây giờ ông lại to mồm kết tội chính quyền hèn yếu trước Trung Quốc?

Xin nói rõ với ông Tương Lai, người Việt không bao giờ quên tội ác của quân xâm lược, cho dù chúng là Mỹ, Pháp hay Trung Quốc. Nhưng chúng ta không thể sống và phát triển bằng cách gặm nhấm quá khứ, nuôi dưỡng sự thù hằn, kỳ thị. Vì thế chúng ta chủ trương khép lại quá khứ chứ không quên quá khứ với tất cả các nước đã có lịch sử xâm lược Việt Nam. Chúng ta vẫn làm ăn với cả Trung Quốc, Nhật Bản, Pháp, Mỹ…Đó mới là sự phát triển. 

Nhắc lại với ông Tương Lai là không ai quên tội ác của quân xâm lược, và điều này khác hẳn với một số người mang danh trí thức, nhà văn, nhà "dân chủ" đã cố tình bao biện cho tội ác của quân đội Pháp, Mỹ với đồng bào ta hòng xóa bỏ tội ác của chúng với dân tộc Việt Nam. Chúng cho rằng, không nên phong tặng danh hiệu "bà mẹ Việt Nam anh hùng" vì sợ mẹ của những người lính ngụy bị tổn thương. Chúng bao biện cho hành vi tra tấn tù nhân của quân đội Mỹ đối với bộ đội ta rằng, "đó không phải là tra tấn, mà đơn giản để khai thác thông tin".v.v.. Những giọng lưỡi cú diều ấy mới đáng lên án ông giáo sư tự phong có tên Tương Lai ạ.


Ông cố tình lôi quá khứ bi thương của dân tộc ra để làm bình phong che đậy cho dã tâm đánh bóng bản thân để kết luận rằng, người ta đã ép anh Lại Văn Sâm "gạch bỏ không thương tiếc" những nội dung trong kịch bản là hoàn toàn không có cơ sở. 


Ông Tương Lai sẽ nghĩ sao nếu năm nào Nhà nước cũng kỷ niệm Xô Viết Nghệ Tĩnh theo cái cách lôi Tổng đốc Tôn Thất Đàn, kẻ nợ máu ngập ngụa với dân tộc này, và đồng thời là cha đẻ của ông ra để… đấu tố? Hẳn ông còn nhớ câu nổi tiếng của Tôn Thất Đàn: "Hữu Nghệ - Tĩnh bất phú, vô Nghệ - Tĩnh bất bần" thì câu máu người không phải là nước lã của Tương Lai có lẽ vẫn chưa nói hết được sự tàn ác của viên quan này. Oái oăm thay, chính người con của Tổng đốc Đàn lại trở phát súng đại bác để bắn vào quá khứ của cha mình.


Thay cho lời kết, xin trích lại nhận xét của một nhà văn nổi tiếng: "Than ôi, con của một kẻ nợ máu với nhân dân, cung cúc quan thầy Pháp chà đạp người dân mà dám tự nhận sứ mệnh tiếp nối truyền thống các bậc thánh linh nước Việt. Một con người chui nhủi, cơ hội, xấu xa mà dám vênh váo nhân danh này, nhân danh nọ… thật xót xa thay"!
___

Bài tham khảo:

Kẻ Bất Lương Hay Sự Tráo Trở của GS Tương Lai
Cái đuôi của Giáo sư Tương Lai
Hà Cao Vả Tương Lai
- Tương Lai đang Nã Đại Bác Vào Cha Mình
Vì sao Nguyễn Phương Uyên bị Đuổi Học
Tội ác của Tôn Thất Đàn

MỘT "PHÁT HIỆN MỚI" CỦA NGUYỄN QUANG LẬP

Khoai@

Tiếp theo loạt bài về Nguyễn Quang Lập, Khoai@ lại trích đăng ý kiến của Chu giang về một "phát hiện mới" của Nguyễn Quang Lập về anh hùng Tô Vĩnh Diện

Phát hiện ra “... pháo chèn Tô Vĩnh Diện”

Trong bài “Nhớ Trần Dần” (Sđd, tr. 24), có đoạn thoại giữa anh Quán (Phùng Quán) và Trần Dần. Anh Quán nói: Nó (Nguyễn Quang Lập) bảo pháo chèn Tô Vĩnh Diện chứ không không phải Tô Vĩnh Diện chèn pháo... Trần Dần vỗ tay đánh bốp kêu to: Hay! Giỏi! Thông minh (Sđd trên tr. 24-25).

“Phát hiện” này được NQL giải thích rõ hơn trên Blog Quê choa (Friday June 6-2008). Anh (Trần Dần) nhìn mình hỏi sao? Mình nói khi kéo pháo lên dốc, đã đứt dây, anh Diện chạy không kịp thì bị chèn thôi.

Anh ngồi yên hồi lâu rồi hơ hơ, ngừng vài giây sau lại hơ hơ, vài giây sau nữa mới hơ hơ hơ thành một tràng, vỗ tay đánh bốp kêu to: Hay! Giỏi! Thông minh.

Cần đặt ra các tình huống về sự cố này.

a. Khi kéo pháo lên dốc, một bộ phận phía trên kéo dây. Một bộ phận phía dưới đẩy và chèn, nhích từng nhịp. Khi đứt dây, pháo tuột, lăn xuống. Sẽ có người bị đè ngay tại chỗ. Có người “nhanh chân” nhảy ra, có người dũng cảm, lo cho pháo trước, không nghĩ đến thân mình, lao ra lấy thân chèn vào pháo. Nhờ thế, khẩu pháo dừng lại, không tự lao xuống dốc.

b. Giả định là anh Diện không chạy kịp nên bị pháo chèn. Cho là như vậy. Nhưng không phải là nhờ thân xác anh mà khẩu pháo đã dừng lại, đã được cứu nguy.

Trong cả hai tình huống, không chỉ có một mình Tô Vĩnh Diện mà còn có cả tập thể chiến sỹ. Sự kiện về người anh hùng đã được xác nhận như thế.

Trong chiến dịch Điện Biên Phủ cũng như trong suốt cả cuộc chiến tranh, nếu suy nghĩ, tâm tưởng đều như NQL cả thì làm sao có được Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai, Bế Văn Đàn lấy thân mình làm giá súng... Trong thời chống Mỹ, một anh hùng không quân khi đã phóng hết đạn, thì lao cả máy bay của mình vào mục tiêu. Anh hi sinh nhưng mục tiêu địch bị tiêu diệt. Làm sao hiểu được các chiến sĩ đặc công, được làm lễ truy điệu trước khi xuất trận. Làm sao hiểu được một người như Chế Lan Viên lại tự nguyện xin vào Đảng ở mặt trận Quảng Trị hồi chống Pháp.

Suy luận như NQL và Trần Dần thì Tô Vĩnh Diện chẳng phải anh hùng gì! Nếu nhanh chân “thủ thân vi đại” pháo chết mặc pháo… chẳng qua là chậm chân! Cho hay lòng nhân hậu của nhà văn. Trước khi đọc Bạn Văn mình còn yêu kính Trần Dần. Đọc Bạn Văn, nghe cái lời khen Hay! Giỏi! Thông minh... của Anh, buồn quá, quên luôn.
-------------
Đây là 1 phần bài viết của nhà văn Chu Giang đăng trên tờ Văn nghệ TP Hồ Chí Minh với đề dẫn "Kính gửi tướng quân Nguyễn Trọng Vĩnh" vì có việc Tướng Vĩnh ca ngợi Nguyễn Quang Lập là nhà văn nhân hậu. Cũng như nhiều cây bút đang tung hô sự thánh thiện của Nhã Thuyên vậy. Chuẩn mực văn học đang lộn lèo vì những cái đầu ấy khiến Chu Giang cũng như tôi bực mình.