Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

VÌ SAO TRƯỢT TUYỂN DỤNG?

Khoai@ 

Mới đây, tôi có đọc 1 bài báo nói về sự thất vọng của một số thạc sĩ, tiến sĩ loại giỏi tốt nghiệp ở nước ngoài về, nhưng lại bị trượt trong một kỳ thi tuyển công chức tại Hà Nội. Vì sao lại có chuyện như thế?

Là người đã từng đi xin việc, từng bị từ chối tuyển dụng, đã từng trải qua nhiều kỳ thi khác nhau, tôi có mấy ý kiến thế này:


1. Xin thưa với độc giả rằng, đã là thạc sĩ, tiến sĩ người ta không đánh giá bằng đó là loại trung bình, khá, hay giỏi, mà gần như mặc định, đó là nguồn lao động có chất lượng cao. Hãy dành một chút thời gian, ghé qua các thư viện và có thể thấy, luận văn thạc sĩ, luận án tiến sĩ hiếm có có cái nào không phải loại giỏi cả. Vì thế, nói đến thạc sĩ, hay tiến sĩ thì không nên đề cập đến loại giỏi hay không ở đây.


2. Trong bài viết, tác giả có xu hướng mặc định rằng, thạc sĩ, tiến sĩ ở Tây về thì tốt hơn ở Việt Nam, vì thế, tôi mới đặt câu hỏi: thạc sĩ, tiến sĩ ở tây hay ở ta tốt hơn?


Đây là câu hỏi khó và xem ra là câu hỏi ngớ ngẩn, bởi rất khó để phân định hay so sánh chất lượng. Người ta chỉ có thể so sánh chất lượng cống hiến của một tiến sĩ khi anh ta ra làm ngoài thực tế với những sản phẩm khoa học do mình tạo ra. Không có sản phẩm khoa học tốt, không thể nói anh ta là tiến sĩ giỏi được.


Nói câu chuyện này để thấy, việc thi tuyển công chức, hầu hết là thạc sĩ, tiến sĩ mới ra trường, chưa có công ăn việc làm và chưa hề có sản phẩm khoa học, chưa hiểu thực tế Việt Nam, thiếu kinh nghiệm thục tế, vì vậy, ta sẽ không ngạc nhiên khi thấy thạc sĩ, tiến sĩ ở nước ngoài về mà lại trượt kỳ thi tuyển dụng.


Điều cần nhớ ở đây là, không phải cứ cầm được tấm bằng thạc sĩ, tiến sĩ ở nước ngoài về là tốt hơn ở Việt Nam.


Trên bình diện chung, với hệ thống giáo dục tiên tiến, với thầy giỏi, các điều kiện học tập và nghiên cứu tốt, kết hợp với nỗ lực của cá nhân, tôi cho rằng, các thạc sĩ và tiến sĩ có chất lượng tốt theo đúng chuyên ngành đào tạo.


Tuy nhiên, sản phẩm của quá trình đào tạo lại phụ thuộc vào: (1). Quy chuẩn đầu ra của cơ sở đào tạo, (2) sản phẩm đầu vào, và (3) trình độ giảng viên và điều kiện đảm bảo cho việc học tập nghiên cứu của người học.


Thực tế là có một số anh chị tốt nghiệp thạc sĩ ở Mỹ, Anh, Newzealand..thường có chất lượng (bản luận văn) tốt hơn ở Nhật, Hàn hay Trung Quốc (ý kiến chủ quan của tôi). Cơ quan tôi có vài người học thạc sĩ tại Nhật, Trung Quốc về Việt Nam, khi dịch xong (tiếng Anh) sang tiếng Việt mới tá hỏa ra vì nó không khác gì một khóa luận tốt nghiệp của một sinh viên tốt nghiệp đại học (chuẩn đầu ra thạc sĩ của các nước này không đòi hỏi cao). Nếu chất lượng thạc sĩ như vậy thì không thể nói rằng cứ làm thạc sĩ ở nước ngoài là tốt hơn ở Việt Nam. 


Tuy nhiên, đây mới chỉ là một góc nhìn có phần chủ quan của tôi, và có thể tôi đã sai.


Ai cũng biết rõ, có một bộ phận con ông cháu cha hoặc con cái gia đình có chút vốn, khi ở VN thì lêu lổng, và nói thẳng ra là học dốt. Nhưng sau khi cố gắng tốt nghiệp, thậm chí không cần tốt nghiệp đã được gia đình bỏ tiền cho sang nước ngoài học tiếp đại học và thậm chí cao hơn. Những cô cậu này thực tế học kém, và rồi cũng có được tấm bằng thạc sĩ hay tiến sĩ trở về và sự thật là có một số cực ít có được kết quả học tập tốt, số còn lại phần đa chỉ có tấm bằng. Với sản phẩm ấy, liệu các bạn có nghĩ là chất lượng tốt?


Theo tôi, những người này, thi trượt công chức là một điều may mắn cho đất nước.


3. Trả lời câu hỏi vì sao nhiều thạc sĩ tốt nghiệp nước ngoài trượt kỳ thi tuyển công chức của TP. Hà Nội vừa qua, câu trả lời lại có thể là: Họ trượt không phải do kém, mà do họ không phù hợp với các vị trí dự tuyển. Nền quản trị hiện tại vẫn còn những rào cản về yêu cầu công việc, môi trường làm việc và kể cả chế độ lương bổng đối với lao động trình độ cao.


Có thể kết luận trong trường hợp này, họ trượt do không phù hợp với nhu cầu cơ quan tuyển dụng. Cơ quan tuyển dụng hoàn toàn có quyền lựa chọn người tốt nhất trong rất nhiều ứng viên tốt. Vì thế, bạn tốt, nhưng chưa thể là tốt nhất theo cách nhìn nhận, đánh giá của họ.


Tất nhiên, lý do: "chúng ta cần chọn được người giỏi nhưng phải phù hợp với công việc” có thể được vận dụng rất “linh hoạt”, khiến cho rất nhiều người có chuyên môn tốt không có cơ hội được phục vụ hệ thống. Điểm tối này cần phải được nhanh chóng gỡ bỏ.


4. Ông Phó Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp Nguyễn Đình Quyền phát biểu: "Tôi đã đi chấm thi chuyên viên cao cấp mấy năm nay, thấy trình độ đang ngày một đi xuống. Đợt chấm thi phúc tra vừa qua thấy những người này đáng lẽ không nên cho đi thi, lòng tự trọng rất kém. Bài viết nguệch ngoạc được mấy chữ, người ta chấm dưới điểm trung bình lại còn phúc tra, không biết tự trọng". Tiếp tục câu chuyện của mình, ông Nguyễn Đình Quyền cho biết thêm: "Khi tôi hỏi thi vấn đáp, rất nhiều giám đốc sở, vụ trưởng không nắm rõ về những nội dung quản lý nhà nước. Đề án thì rất dài nhưng hỏi mấy vấn đề quản lý nhà nước thì không nắm rõ, rất lơ mơ"…


Đối với tôi, những gì ông Quyền nói mới là hiện tượng đáng báo động. Thứ nhất, báo động một thực tế là người thiếu tự trọng và dốt nát vẫn có thể làm đến giám đốc sở hay vụ trưởng. Thứ hai, vẫn còn "một bộ phận không nhỏ" người có chức có quyền, mặc dù "cực dốt, song lại tưởng mình rất giỏi" lại nắm quyền sinh quyền sát trong khâu tuyển dụng. 


Với thực tế này, thạc sĩ, tiến sĩ "giỏi" tốt nghiệp ở nước ngoài về không trượt mới là lạ.


Trở lại bài báo mà tôi đọc được, có lẽ anh gì đó cũng không nên kêu ca thái quá như vậy, vì anh trượt thi cũng là điều bình thường, và lỗi là tại anh là chủ yếu chứ không phải là lỗi do nhà tuyển dụng.

***************

P/s: Viết về chủ đề này, tôi mới chỉ đề cập đến 1 khía cạnh nhỏ trong câu chuyện thi công chức. Rất mong nhận được sự góp ý của độc giả, nhất là anh Trịnh Xuân Báu (Baron Trinh).

VỚI DÂN BIỂU SANCHEZ LÀ PHẢI CẤM CỬA

LâmTrực@

Trên BBC có vài bài với tựa "Dân biểu Sanchez lại chọc giận Việt Nam" và "Bà Sanchez không được cấp visa vào Việt Nam" với nội dung: Dân biểu Mỹ Loretta Sanchez lên án việc bà bị từ chối visa vào Việt Nam khi đề cập đến vấn đề Nhân quyền tại Việt Nam.

Theo PV Hồng Thái và Hà Trinh của Báo Công an nhân dân, Loretta Sanchez từng là giám đốc tài chính một công ty vận tải thuộc quận Cam, bang California. Tháng 10/1996, Sanchez được bầu làm Hạ nghị sỹ của Hạ viện Mỹ, đại diện cho quận Cam, bang California và tái đắc cử nhiệm kỳ 2 vào tháng 10/1998. Tại Hạ viện Mỹ, Sanchez được giao đảm nhiệm "Ủy ban Giáo dục và Nhân lực", theo dõi các vấn đề giáo dục và lao động nước ngoài; là thành viên của "Ủy ban Quân dịch" và là Chủ tịch "Ủy ban Quốc gia dân chủ".


Từ năm 1999 đến nay, Sanchez đã có nhiều hoạt động hậu thuẫn cho một số cá nhân, tổ chức người Việt lưu vong tại Mỹ hoạt động chống phá Nhà nước Việt Nam. Và bản thân bà ta đã liên tục có những hoạt động chống phá Việt Nam.

Ngày 13/4/2000, Sanchez đã vận động Ngân hàng Thế giới (WB) ngừng cho Việt Nam vay tiền nhằm gây sức ép buộc Việt Nam cải thiện "nhân quyền, tôn giáo, tự do ngôn luận" và phản đối việc thúc đẩy quan hệ quân sự Việt - Mỹ, sau chuyến thăm của Bộ trưởng QP Cohen tới Việt Nam; Tháng 2/2001, Sanchez đã bảo trợ để đưa ra trước Hạ viện Mỹ nghị quyết vận động Tổng thống Bill Clinton buộc Việt Nam tôn trọng "tự do tôn giáo" ở Việt Nam. Chính Sanchez là người chống lại việc miễn áp dụng "Điều luật bổ sung Jackson - Vanic đối với Việt Nam" tại Quốc hội Mỹ; Tháng 5/2001, Sanchez vận động Quốc hội Mỹ không thông qua Hiệp định Thương mại Việt - Mỹ. Sanchez đã từng viết thư ủng hộ Lý Tống (tên khủng bố cướp máy bay rải truyền đơn chống phá Việt Nam năm 2001); đòi thả tên tội phạm Nguyễn Văn Lý; tiến cử trao giải thưởng cho Thích Quảng Độ...

Năm 1999 và năm 2000, CP Việt Nam đã cho phép Sanchez được nhập cảnh sang thăm Việt Nam. Nhưng để tranh thủ những lá phiếu của cử tri gốc Việt ở quận Cam, Sanchez đã chủ trì và vận động Hạ viện Mỹ thông qua Dự luật HR 415 đòi Nhà nước Việt Nam trả lại nhà, đất đã bị tịch thu sau năm 1975 ở Việt Nam. Đây là biểu hiện rõ nhất của hành động can thiệp nội bộ Việt Nam của Sanchez.

Do hoạt động chống phá Việt Nam, nhiều lần cơ quan ngoại giao đã từ chối cấp visa nhập cảnh Việt Nam cho bà Sanchez.

Khi Quốc hội Mỹ thông qua điều luật dành cho Việt Nam Quy chế Tối huệ quốc, đưa Việt Nam ra khỏi "danh sách các quốc gia đặc biệt quan tâm về tự do tôn giáo". Sau nhiều lần cân nhắc, ĐSQ Việt Nam đồng ý cho Loretta Sanchez được nhập cảnh thăm Việt Nam cùng đoàn Hạ nghị sĩ Mỹ vào ngày 5/4.

Tuy nhiên, cơ quan An ninh Việt Nam đã nắm được, trước khi nhập cảnh Việt Nam, đảng phản động Việt Tân (Vietnam Reform Party) ở Mỹ đã vận động được bà Sanchez nhận lời vào Việt Nam lần này sẽ gặp thân nhân một số đối tượng bị Nhà nước Việt Nam bắt, xử lý do vi phạm pháp luật, gồm Nguyễn Thị Thu Hiền (vợ Lê Quốc Quân), Vũ Minh Khánh (vợ Nguyễn Văn Đài), Trần Thị Lệ (mẹ Lê Thị Công Nhân), Vũ Thúy Hà (vợ Phạm Hồng Sơn), Bùi Thị Kim Ngân (vợ Nguyễn Vũ Bình) nhằm qua đó khẳng định sự hậu thuẫn của Việt Tân đối với số chống đối trong nước.

Việt Tân có ý đồ cài Tạ Ngọc Khôi (tức Lê Minh Khôi), một trong những thành viên cốt cán của Việt Tân - tham gia đoàn với tư cách phiên dịch cho Sanchez. Theo kịch bản, Tạ Ngọc Khôi sẽ lập danh sách gửi trước cho Đại sứ Mỹ Michael Marine những người Sanchez cần gặp để ông này mời họ tới nhà riêng tại phố Tôn Đản, Hà Nội.

Cũng theo Khôi thì Đại sứ Mỹ Marine đã cam kết hỗ trợ tối đa để Loretta Sanchez tự quyết định mọi vấn đề liên quan đến cuộc gặp. Đây thực ra là cuộc gặp vụng trộm, không nằm trong chương trình hoạt động của đoàn Hạ nghị sĩ Mỹ.

Để tránh sự phát hiện của cơ quan hữu trách Việt Nam, bà Sanchez và Việt Tân đã bố trí một "trận địa giả". Một mặt, họ tung tin giả bà Sanchez sẽ gặp những phần tử "đối kháng" như Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Khắc Toàn, Lê Chí Quang, Bạch Ngọc Dương tại khách sạn Hilton (Hà Nội) - nơi tạm trú của bà Sanchez, nhằm kéo lực lượng An ninh hướng sự chú ý vào Sanchez để rộng đường cho những người được Đại sứ Mỹ mời tập kết thuận lợi tại nhà Đại sứ ở Tôn Đản. Sau đó, Sanchez sẽ rời khách sạn đến nhà Đại sứ Mỹ để thực hiện cuộc gặp gỡ, phỏng vấn, kích động, xuyên tạc tình hình dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam, rồi ghi hình chuyển cho Việt Tân tung lên Internet, báo đài để gây thanh thế.

Dưới sức ép của Sanchez, Đại sứ Mỹ Marine đã đồng ý gửi giấy mời đến những người trên và hướng dẫn họ cách che mắt cơ quan An ninh để đến nhà riêng Đại sứ Mỹ vào chiều 5/4. (có tài liệu riêng, khi cần sẽ công bố).

Do biết trước được ý đồ, thủ đoạn trên, cơ quan ngoại giao Việt Nam tại Mỹ đã từ chối cấp visa cho Tạ Ngọc Khôi, vì thế kế hoạch của họ bước đầu lâm vào thế bị động.

Tuy nhiên, Việt Tân cũng đã sớm dự kiến một kế hoạch hoạt động manh động khác, vận động số chống đối như Bạch Ngọc Dương, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Thanh Giang, Phạm Quế Dương, Phạm Văn Trội tìm gặp hoặc lên sân bay tiếp xúc với Loretta Sanchez.

Việt Tân cũng đặt vấn đề Sanchez yêu cầu phía Việt Nam cho đi thăm Lê Quốc Quân, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài; chắp nối để Sanchez liên lạc qua điện thoại với Đỗ Nam Hải tại TP Hồ Chí Minh. Việt Tân cũng nhờ Sanchez hoặc trợ lý của bà ta chuyển 4.000 USD cho Nguyễn Thị Thu Hiền, Vũ Minh Khánh, Trần Thị Lệ để thuê luật sư bào chữa cho Lê Quốc Quân, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân…Dự kiến, nếu thành công, trở về Hoa Kỳ, Việt Tân sẽ đề nghị Sanchez tổ chức họp báo tại quận Cam, bang California nhằm xuyên tạc tình hình tự do, dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam.

Việc bà Hạ nghị sĩ Loretta Sanchez bị Việt Tân sai bảo, có những hành động như đã kể ở trên là vi phạm những quan hệ ngoại giao thông thường trong quan hệ quốc tế.

Đặc biệt, việc bà Hạ nghị sỹ Sanchez lên kế hoạch bí mật mời các công dân Việt Nam đến nhà riêng Đại sứ Mỹ để gặp gỡ nhằm thu thập tin tức, vu cáo Việt Nam, kích động và ủng hộ các đối tượng chống đối là biểu hiện sự can thiệp trắng trợn, thô bạo vào công việc nội bộ của Việt Nam.

Đáng chú ý là chiều 5/4, có 2 người phụ nữ lạ bịt mặt bất ngờ xông vào nhà riêng Đại sứ Mỹ. Cảnh giác đây có thể là hành động khủng bố Đại sứ nên lực lượng bảo vệ dân phòng địa phương đã chặn lại. Lúc đó, bà Sanchez và Đại sứ Mỹ Marine đã có mặt ngay tức khắc can thiệp và quay phim chụp ảnh.

Theo thông lệ quốc tế, bà Sanchez và Đại sứ muốn gặp các công dân Việt Nam thì phải báo cho cơ quan hữu trách Việt Nam biết để phối hợp công tác bảo vệ. Do hành vi bất thường của các vị khách cũng như vị Đại sứ và bà Hạ nghị sỹ Mỹ nên lực lượng dân phòng đã cảnh giác ngăn cản những phụ nữ lạ, bịt mặt nhằm bảo vệ an toàn nhà riêng Đại sứ. Và đó là lý do mà Sanchez cùng đại sứ  Marine lợi dụng xuyên tạc sự thật.



Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Dũng hôm thứ Sáu nhận xét với các phóng viên: "Bà Loretta Sanchez chưa bao giờ có thái độ khách quan hoặc quan tâm thực sự tới việc thúc đẩy quan hệ Việt-Mỹ, luôn có những hành động, tuyên bố hoàn toàn không có lợi cho sự phát triển quan hệ giữa nhân dân hai nước Việt Nam-Hoa Kỳ." và "Chúng tôi hoàn toàn không bất ngờ trước những bình luận xuyên tạc tình hình Việt Nam của bà Sanchez.".

Bà Tôn Nữ Thị Ninh, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội Việt Nam, nói: "Bà đến Việt Nam không phải để tìm hiểu và trao đổi mà để thực hiện một chương trình "can dự" riêng theo sự xúi giục của một nhóm cử tri cực đoan tại California vẫn đang chìm đắm trong quá khứ.".

Với quá khứ bẩn tưởi ấy, người Việt Nam dù nổi tiếng hiếu khách cũng không thể hoan nghênh được.



Phản ứng với lu loa của bà Sanchez, FB Màu Thời Gian viết: "Vậy bà nghĩ gì khi rất nhiều công dân VN cũng bị từ chối visa du lịch vào Mỹ khi họ đang có công việc ổn định và kinh phí đủ tiêu chuẩn theo luật visa?

Đành rằng do nhiều lý do, xu hướng người Việt muốn định cư ở Mỹ là phổ biến chứ ko phải người Mỹ muốn định cư ở VN,nhưng xét về quyền công dân thì dù vai trò của bà là gì đ/v nước Mỹ thì với VN, bà cũng chỉ đơn thuần là 1 công dân Mỹ mà thôi!

Chính bà và CP Mỹ đã bất công với quyền được tự do đi lại của công dân VN , điều đó đã ngăn cản và làm tan vỡ nhiều cặp đôi Việt -Mỹ, trong đó có tôi, thưa bà!

Bản thân tôi đã từng mất gần chục triệu và bao nhiêu công sức cho thủ tục xin visa du lịch Mỹ, đáp ứng mọi tiêu chuẩn do phía Mỹ đề ra. Vậy vì sao Đại sứ quán Mỹ tại HN lại ko cấp visa cho tôi khi chỉ qua 2 cuộc phỏng vần đầy cảm tính?

Nước Mỹ, dù giàu có, "văn minh và dân chủ, nhân quyền" đến đâu thì cũng chưa phải là tất cả. Vậy nên những người VN đang quá "thần tượng" Mỹ cũng nên bớt bớt mồm miệng khi chửi đ/n mình và coi nó chỉ như một "nhà tù lớn".

Đây là một số comment trên chính trang BBC:

IE, New Zealand: Tôi đang sống ở New Zealand và nhận thấy nhân quyền ở Việt Nam cũng không đến nỗi phải gọi là mất nhân quyền chỉ cần "sống và làm việc theo pháp luật" thì quyền công dân của các bạn sẽ được bảo đảm theo Hiến pháp của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam... 

Tại sao Loretta Sanchez lại đi chỉ trích tình hình nhân quyền tại Việt Nam trong khi các công dân đúng nghĩa của Việt Nam lại không cảm thấy mình bị mất nhân quyền, họ đang làm ăn học tập và sinh sống trong một xã hội độc lập, tự do, hạnh phúc đó chứ...

Nói về nhân quyền và dân chủ tại Mỹ đất nước của bà Loretta Sanchez, tôi đang tự hỏi việc gửi quân đến vùng vịnh, tấn công Iraq cũng theo ý kiến trưng cầu dân ý của người dân Mỹ cả à? 

Dương Trường Giang, Hà Nội: Tôi không cần biết bà Sanchez làm gì ở HK. Nhưng sang nhà hàng xóm nói xấu chủ nhà là điều đại kỵ trong văn hóa nói chung. Nước Mỹ đã làm được gì cho nhân quyền thế giới nói chung? Liệu sau khi Mỹ vào Iraq, Afghanistan thì người dân ở đó sống tốt hơn? Vậy các nhà tù ở Iraq, Guantanamo tốt hơn nơi ông Nguyễn Văn Lý đang ở?

Tôi không cần bà Sanchez sang đây để làm con tắc kè chính trị! Mời bà về cho nó "trong nước".

Phan Nguyễn, TP HCM: Tôi không hiểu bà Loretta Sanchez và mấy vị "dân bểu" Mỹ khác đến Việt Nam để "xem xét vấn đề nhân quyền" với tư cách gì? Dân biểu ư? Vậy thì mời bà về Mỹ, ở đây bà không đại diện cho ai cả, những kẻ bỏ phiếu cho bà đang ở bên kia bờ đại dương.

Tôi đề nghị Chính phủ Việt Nam trục xuất ngay mụ này ra khỏi lãnh thổ Việt Nam trong 24 giờ, chắc chắn rất nhiều người Việt Nam chân chính, có tinh thần dân tộc và biết tự trọng về nguồn gốc của mình sẽ đồng tình với quyết định này.

Trần Toàn, Slovakia: Vị dân biểu này thật đáng thương, may mà bà ta sang VN chứ bà ta mà ở một đất nước khác có nền dân chủ kiểu Mỹ thì chắc chắn phải đội ô để tránh chứng thối rồi. Việc làm của bà ta làm tôi liên tưởng đến một con rối.

Nguyễn Quang, Đồng Nai: Tôi không hiểu Bà Loretta Sanchez là đại diện dân biểu của nước Mỹ, một đất nước đã gieo bao tang tóc, đau thương cho các nước nhỏ bé khác lại không dám nhìn thẳng vào sự thật. Bằng chứng là bà ta đã không giám đi thăm nạn nhân chất độc da cam mà chính phủ Việt Nam yêu cầu. Phải chăng bà ta đã không giám nhìn thẳng vào sự thật, mà theo tôi đó là sự hèn hạ đến khinh bỉ của những kẻ giám làm nhưng không giám chịu?

Tôi không hiểu các vị lấy tư cách gì mà phê phán nhân quyền nước khác, khi mà tình hình nhân quyền tại Mỹ là tồi tệ nhất và nhà tù Guantanamo bị coi là địa ngục trần gian. 

ĂN VẠ CŨNG CHẲNG DỄ DÀNG ĐÂU

Khoai@


Mới sáng ra, Bà Đầm Xòe, Dân Luận đã ồn ã đưa tin, FB Nguyễn Chí Tuyến (Facebook Anh Chí) bị công an hành hung với những tấm ảnh chụp máu me nhoe nhoét trên mặt.

Tuy nhiên, đọc kỹ bài kết hợp với công cụ google để kiếm tìm cũng chả thấy đâu ra dù là một tí tẹo minh chứng cho kết luận này.

Có lẽ lại là chứng hoang tưởng hay tâm thần chính trị gì đó.

Trong bài của Châu Văn Thi đăng trên Dân luận với tựa đề là "Nóng: Nhà hoạt động nhân quyền Nguyễn Chí Tuyến bị hành hung một cách dã man" có đăng ảnh và đoạn STT của Nguyễn Chí Tuyến thế này: 
Sáng nay, tôi đưa con đi học về, trên đường về ngay trên đường đê Ngọc Thụy thì bị 4-5 tên an ninh giả danh côn đồ chặn đường đánh tôi. Trách nhiệm này hoàn toàn thuộc về ông Đại tá Hùng - Trưởng công an Long Biên
https://www.danluan.org/tin-tuc/20150510/nongnha-hoat-dong-nhan-quyen-nguyen-chi-tuyen-bi-hanh-hung-mot-cach-da-man

Xin lưu ý các bạn là nạn nhân đã kết luận: "bị 4-5 tên an ninh giả danh côn đồ chặn đường đánh tôi". Điều này đồng nghĩa với việc Nguyễn Chí Tuyến đã biết rõ đó là công an an ninh, nhưng đóng giả làm côn đồ để hành hung anh ta.

Tuy nhiên, ở một đoạn khác, cập nhật lúc 9 giờ 30, chính anh ta lại viết:
Anh Bạch Hồng Quyền cho biết: anh Chí Tuyến đang rất choáng váng vì những đòn thù của lực lượng côn đồ được bảo kê, chúng nhằm đầu anh Tuyến tấn công một cách dã man vào sáng nay khi anh đang trên đường về nhà. Hiện nay anh đang được chuyển viện để chụp CT (cắt lớp).
Đoạn trích có màu xanh trên cùng một bài kia đã chỉ rõ mâu thuẫn khi mô tả những người đánh Nguyễn Chí Tuyến. Ở đoạn đầu, tác giả nói rõ đó "an ninh giả danh côn đồ", và đoạn sau lại kết luận đó là "lực lượng côn đồ được bảo kê".


Nhục mặt chưa, ăn vạ cũng không phải dễ đâu.

Sự thật là chả vụ hành hung nào ở đây cả. Vụ việc mà ta nhìn thấy là sản phẩm của đám tâm thần mà thôi.

Theo người viết, đây là trò ăn vạ cũ mèm của đám tâm thần hoang tưởng. 

Rất có thể đã có một trận ẩu đả thực sự xảy ra giống như người dân vẫn thường chứng kiến, kiểu như người dân đánh kẻ trộm chó; đánh kẻ ăn cắp; đánh kẻ ngoại tình với vợ người khác; hoặc đánh do mất dạy trong cách hành xử với cộng đồng...Nhưng cũng rất có thể đó là sản phẩm đã được kịch bản hóa để vu cáo chính quyền, theo đó, người ta có thấy lấy máu.... gì đó đổ lên mặt và chụp ảnh tự phê. He he. Tuy nhiên, nếu là kịch bản thì vở diễn đã bị lộ tẩy khi trình diễn bởi cây viết Châu Văn Thi của trang mạng Dân Luận.

Người viết cũng không thể nào hiểu nổi, tại sao anh ta lại có thể chụp được tấm hình này trong khi đánh nhau với côn đồ?

Dù đã có kết luận ban đầu, nhưng tiện đây cũng xin được liệt kê một số triệu chứng phổ biến của đám tâm thần kểu này để biết: 

- Ra đường mắt trước mắt sau, thấy ai cũng như đang theo dõi mình. Về nhà giật tít trên Blog: có ít nhất là 4 công an theo dõi, có 5 công an giả dạng.

- Gây rối trật tự công cộng, bị mời về đồn giải quyết theo pháp luật, chúng lo là công an sắp đem đi thủ tiêu. 

- Viết lách vu cáo, bậy bạ, bóp méo sự thật, có người thấy chướng tai gai mắt viết đập lại, chúng liền cho là công an văn hóa hoặc dư luận viên (DLV).

- Máy tính bị virus, chúng cho là công an mạng phá.

- Làm chuyện chướng tai gai mắt, người ta đến tận nơi làm để nói chuyện phải quấy, thì cho là công an thuê côn đồ trấn áp tinh thần hoặc an ninh giả dạng côn đồ hành hung.

- Gây thù chuốc oán với hàng xóm, bị chửi rủa, ném cứt rác vào nhà. Chúng lai lu loa lên là công an giả danh côn đồ, thuê côn đồ.

- Đụng xe ngoài đường, nổi máu hung hăng, nhằm thằng hung hãn, nó oánh cho vỡ mõm, chúng cho là công an cải trang gây sự.

- Đi đường phóng nhanh, vượt ẩu, đi sai luật, dính tai nạn giao thông, chúng bảo là công an cài bẫy triệt hạ.

- Ăn uống bậy bạ trúng gió, ói mửa, thì cho là công an bỏ thuốc độc vào thức ăn. Đi bơi bị chuột rút chết đuối, chúng kết luận luôn là công an lặn xuống kéo chân. Mắc chứng nan y, chữa không qua khỏi, là công an rút ống thở. 

Đặc trưng của bệnh nhân loại này là thường đổ mọi tội lỗi lên đầu các cơ quan công an. Chúng cho rằng chỉ có ra đường bị sét đánh mới không phải bởi công an mà thôi.

Trường hợp của Nguyễn Chí Tuyến không phải là ngoại lệ. 

SỰ THẬT LỊCH SỬ VÀ ÔNG NHẠC SĨ TUẤN KHANH

Cuteo@


Cuộc diễu binh qui mô lớn nhất trong vòng 70 năm qua vừa diễn ra trên Quảng Trường Đỏ đã làm xúc động trái tim loài người yêu hòa bình trên toàn thế giới.

Đã có nhiều nhà lãnh đạo thế giới từ chối tới dự lễ duyệt binh kỷ niệm ngày chiến thắng phát xít. Đám rận ở Việt Nam khoái trá ra mặt. Điển hình nhất lại phải nói đến Tuấn Khanh với bài "Sự Thật" đăng tải trên mạng xã hội và Blog cá nhân của y.

https://nhacsituankhanh.wordpress.com/2015/05/08/su-that/

Nội dung bài viết có thể tóm lại là, việc các nhà lãnh đạo Mỹ, Đức, Anh và Pháp từ chối tới dự buổi lễ này là minh chứng cho việc chế độ Liên Xô và nay là Nga đã tô vẽ chiến thắng và bưng bít sự thật. Liên hệ với Việt Nam, Tuấn Khanh cho rằng, lịch sử dân tộc cũng bị bóp méo, bị rao giảng và bị cưỡng ép. Hắn viết một câu cực kỳ mất dạy thế này:
Nếu được nhìn đủ công - tội như vậy, mới hiểu vì sao với hơn 20 triệu người đã chết trong Đệ nhị Thế chiến nhưng chính quyền Liên Xô vẫn bị căm ghét ở Châu Âu, khi lạm dụng chiến thắng và cai trị. Cũng như chúng ta cũng phải tự hỏi vì sao người dân Campuchia vẫn có nhiều người căm ghét Việt Nam, dù đã giải phóng cho họ năm 1979.
Được biết, Tuấn Khanh là nhạc sĩ, là phóng viên báo Thanh Niên, Tuổi trẻ và Lao Động; giám khảo cuộc thi Sao Mai Điểm Hẹn, và là commander của Trò Chơi Âm Nhạc.

1. Tổng thống Nga Vladimir Putin nói rằng ông không tức giận với việc một số nhà lãnh đạo phương tây không tới dự lễ kỷ niệm ngày chiến thắng phát xít tại Mátxcơva. Ông nói: "Tôi rất hài lòng vì thế giới đang kỷ niệm Ngày Chiến thắng đối với chủ nghĩa phát xít, và với tôi, cho dù người ta có kỷ niệm ở đâu, nếu họ trung thực với ngày đó, thì đó là điều tốt".


Vâng, quan trọng nhất là trung thực.


Vậy tại sao, sự thật là vai trò của Nga là số 1 trong việc giải phóng châu Âu và những nơi khác khỏi hiểm họa phát xít trong cuộc Chiến tranh Thế giới thứ II mà các nhà lãnh đạo kia lại không đến dự? 


Câu trả lời không khó. Đó chính là trò chơi địa chính trị bẩn thỉu.

Trong bài "Lễ kỷ niệm 70 năm chiến thắng phát xít - kính chiếu yêu!" của tác giả Lê Ngọc Thống đã viết: "Bất chấp giá trị đạo đức, giá trị lich sử trong trò chơi địa chính trị là hành vi bẩn thỉu". Ông cũng cho rằng, hành động tẩy chay ngày chiến thắng của gần 30 quốc gia không tham dự lễ kỷ niệm tại Nga mà đa số là các nước phương Tây phần lớn là bị ép buộc của ai đó, từ trong sâu thẳm không phải là sự vong ân, bội nghĩa, mà đó chỉ là trò chơi địa chính trị bẩn thỉu mà thôi.

Bẩn thỉu là vì trò chơi địa chính trị lại bất chấp giá trị đạo đức, giá trị lịch sử đã biến ngày lễ thiêng liêng này thành đường lối để kiềm chế, cô lập, chống Nga. Ai cũng rõ, sau khi Mỹ và phương Tây không bóp chết được nước Nga trong vụ khủng hoảng Ukraine, NATO đã không đẩy được Nga ra khỏi Biển Đen, lại bị Nga chặn lại tại Ukraine, và thậm chí còn mất thêm Crimea. Điều đặc biệt là, sau cấm vận, dường như Nga lại trở nên hùng mạnh hơn, thách thức vai trò thống trị của Mỹ, chấm dứt trật tự đơn cực do Mỹ thiết lập và lãnh đạo. Và do đó, không ai khác, Mỹ đứng đầu, gây áp lực cho cuộc tẩy chay mừng ngày chiến thắng trên quảng trường Đỏ nước Nga. 

Riêng đối với Ukraine, TT nước này đã tuyên bố xóa bỏ khỏi ký ức cuộc chiến tranh Vệ quốc vĩ đại và sẽ "không còn tồn tại trong bộ sách giáo khoa lịch sử"của đất nước này. Bình về câu nói xuẩn ngốc nhất trong lịch sử các chính khách thế giới, FBKer Màu Thời Gian viết: "Họ đã quên hay cố tình quên sư kiện toàn bộ 500 chiến sĩ biên phòng Liên Xô, trong đó gồm cả người Nga và người Ukraine cùng đàn chó nghiệp vụ đã hy sinh vô cùng anh dũng trước sức tấn công ào ạt của quân Đức vào lãnh thổ Ukraine vào tháng 8 năm 1941? Hài cốt của 500 người lính biên phòng năm ấy đã được cải táng vào năm 1955 và hiện đang yên nghỉ ở khu mộ tập thể tại làng Legdzino - Ukraine.".

Cho dù thế giới ngày nay đã có nhiều thay đổi cả về quan hệ và lợi ích, nhưng những gì thuộc về lịch sử thì không thể thay đổi, nếu không nói là cần phải bảo tồn và trân trọng.

Thật ra, chính vì việc từ chối tham dự lễ duyệt binh tại Quảng Trường Đỏ của Nga, chỉ khẳng định thêm vai trò của Nga trong chiến tranh thế giới thứ II, khẳng định thêm sức mạnh cho Nga. Chính sự kiện này, đã khẳng định tính chính danh của NGÀY CHIẾN THẮNG. Đó là ngày chấm dứt thảm họa phát xít trên phạm vi toàn thế giới, chấm dứt họa diệt chủng man rợ đối với dân tộc Do Thái. Chính lễ duyệt binh đã cho thấy Nga vẫn đang là 1 cường quốc lớn, bất chấp mọi xung đột với Ukraine, cấm vận từ Mỹ và phương Tây.

Những ai yêu chuộng hòa bình, tôn trọng sự thật chắc chắn sẽ không thể vì những sai lầm riêng lẻ của một vài nhân vật trong lịch sử để phủ nhận chiến thắng vĩ đại này.

2. Đối với Tuấn Khanh, trong lễ kỷ niệm 36 năm giải phóng khỏi thảm họa diệt chủng diễn ra tại Phnom Pênh, Chủ tịch danh dự Đảng Nhân dân Campuchia Heng Samrin cho hay: “Tưởng nhớ và biết ơn sâu sắc nhất đến các các anh hùng liệt sỹ, những người yêu nước Campuchia cũng như các liệt sỹ quân tình nguyện Việt Nam đã chiến đấu và hy sinh anh dũng, giải phóng Campuchia thoát khỏi chế độ diệt chủng tàn bạo, bảo vệ sự hồi sinh của nhân dân; đồng thời tưởng nhớ đến linh hồn của hơn 3,3 triệu người đã bị giết hại tàn bạo dưới chế độ diệt chủng và cầu nguyện cho linh hồn các nạn nhân được siêu thoát".

Tôi tự hỏi, đến người nước ngoài còn biết đến sự thật về công lao của nhân dân Việt Nam trong việc giải phóng nhân dân họ thoát khỏi thảm họa diệt chủng như thế thì tại sao người Việt như Tuấn Khanh lại không hiểu? 

Sự thật là, trong 4 năm cầm quyền của chính quyền Pôn Pốt, họ đã giết hại 1,7 triệu người dân Campuchia. Lúc đó, dân số Campuchia có khoảng 7 triệu người. Như vậy, gần ¼ dân Campuchia đã bị chết dưới bàn tay của tập đoàn Pôn - Pốt. Họ tự giết hại dân tộc mình. Chính nhờ Quân đội Việt Nam sang đánh đuổi quân Pôn - Pốt, lật đổ chế độ diệt chủng, tạo điều kiện cho lực lượng của Mặt trận đoàn kết cứu quốc Campuchia giành được chính quyền và xây dựng lực lượng cách mạng yêu nước, hồi sinh dân tộc Campuchia. 

Nói thêm, việc Tuấn Khanh đặt câu hỏi: "Cũng như chúng ta cũng phải tự hỏi vì sao người dân Campuchia vẫn có nhiều người căm ghét Việt Nam, dù đã giải phóng cho họ năm 1979?" là thể hiện sự ngu dốt về lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc. Nhưng tôi đoán, ý của Tuấn Khanh không phải vậy, hắn muốn trợ giúp cho những kẻ mang trong đầu ý tưởng "Tự trị, ly khai" trong nước và những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan ở Campuchia khơi mào cho một cuộc phân định lại lãnh thổ.

Đến đây, để thay cho lời kết, xin trích lại câu của FBker Màu Thời Gian: "Bất kể vì lý do gì, mọi sự xuyên tạc, bóp méo và phủ nhận lịch sử, phản bội lại xương máu dân tộc mình đều là bất nhân, bất nghĩa!".

HỐ HỐ...CÔNG DÂN YÊU NƯỚC

Họ là những công dân yêu nước?


Họ đang yêu nước đấy

Hà Nội đang tồn tại một nhúm người mà….cái gì cũng yêu, thế mới lạ.

Họ tận dụng mọi thứ có thể tận dụng được, từ dân chủ đến Tầu khựa rồi bây giờ là qua …cây xanh, để rồi tuần nào cũng ưỡn ẹo trên phố quấy rối cuộc sống của người dân trung tâm TP Hà Nội, và chọc tức chính quyền là chủ yếu.

Facebook của họ y hệt nhau, lấy giấy triệu tập của cơ quan công an làm thành tích, hoang tưởng mụ mị về bóng dáng công an. Và suốt ngày bất mãn kêu gọi chửi rủa.

Nụ cười của Nga Phủ Lý khi được some - Thế này may ra mới có nước mà iu.

Những người đàn bà trong bức ảnh này nhẵn mặt trong các trang phục khác. Lúc thì trang phục chống Tàu hoành tráng, lúc thì diện trang phục “dân oan” với nom rất ra dáng khổ sở, và giờ thì là cây xanh duyên dáng với bộ áo dài thướt tha!

Trông họ rất bẩn và lỳ lợm. Dù muốn dù không cũng không thể ga-lăng nói đôi lời tốt đẹp khi họ là đàn bà. Bởi lẽ mọi thứ họ biểu diễn đã vượt ngưỡng. Thật khốn khổ cho người dân trung tâm TP và du khách cuối tuần, và đặc biệt là thật đáng trách Công an Hà Nội.

Nhếch nhác bao năm nay không dẹp nổi, liệu còn chần chừ và bảo thủ với mấy tư duy xử lý chính trị cũ rích đến bao giờ?!

Hãy trả lại bình yên cho cư dân thành phố. Đừng mượn cớ quậy phá kiểu bẩn bựa nữa, các nhà dân chủ yêu đủ thứ ạ!

MD


Chôm từ Dân Chủ Online
(Rất tiếc là không dẫn được link do mạng mẽo)

NỀN VĂN MINH SẼ THẾ NÀO NẾU NHƯ SỰ THẬT BỊ BẺ CONG HOẶC PHỦ NHẬN?

Khoai@


Entry này viết về kẻ "vong nô": Nhạc sĩ Tuấn Khanh.

Không khó để nhận ra một loạt các bài viết kỳ thị vùng miền theo chiều hướng tăng dần ở các cấp độ của Nhạc sĩ Tuấn Khanh. 



Đọc Blog Tuấn Khanh, ta sẽ nhận thấy ban đầu là vài bài viết về các khu công nghiệp khát nhân công nhưng vẫn treo biển “No. Nghệ An, Hà Tĩnh, Thanh Hóa”. Tiếp đến là bài tường thuật về bạo loạn Bình Dương, trong đó ám chỉ rằng cuộc bạo động đó là do những người Nghệ An, Thanh Hóa tổ chức, giật dây, và rằng, bạo lực và cướp giật, đập phá, côn đồ đều do người Nghệ An, Thanh Hóa, Hà Tĩnh gây ra. Sau khi bị dư luận phản ứng, những tưởng anh ta đã nhận ra và hồi tâm chuyển ý. Nhưng không, sau một thời gian vắng lặng, Tuấn Khanh lại tiếp tục tung ra bài "Di chúc Bắc Kỳ tự do". Đây là bài viết chia rẽ vùng miền không còn chỉ là huyện, tỉnh mà mở rộng hơn là Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ. Bài viết thể hiện lối tư duy của đám lưu manh hơn là của một nhạc sĩ, cho dù nó được ngụy trang khéo léo ở việc dùng ngôn từ để giải thích vì sao người dân miền bắc di cư vào Nam năm 1954. (Đọc bằng cách bấm vào đây)

Thực ra, đây là chủ đề không mới, báo chí, sách vở, và mạng mẽo đã mô tả khá đầy đủ với các góc nhìn khác nhau. Việc tranh luận, phản bác là không hề xấu, trái lại, nó làm rõ lịch sử, và suy cho cùng là nó làm rõ sự thật. Cũng giống như Tuấn Khanh có bài viết mới nhất có tên "Sự Thật" đăng ngày hôm qua trên blog của anh ta. Đó là sự thật nào, xin được bình ở entry sau.

Trở lại vấn đề chính là vì sao có cuộc di cư năm 1954, nhiều người đã phản ứng với lối viết của Tuấn Khanh. Họ cho rằng, Tuấn Khanh dường như đang thực hiện âm mưu chia để trị mà thực dân Pháp đã áp dụng ở Việt Nam từ lâu và đã thất bại. Việc làm của Tuấn Khanh là vô ích và là hành động phỉ báng vào tổ tiên, giống nòi của anh ta. Những vấn đề về lịch sử các cuộc di dân đã nói rõ sự thật này và không cần nhắc lại ở đây.

Trong bài viết, Tuấn Khanh nói: "60 năm của những người Bắc di cư vào Nam, cho tôi và thế hệ của mình được nhìn rõ họ hơn, nhắc tôi phải nói về một bản di chúc lớn, một bản di chúc vĩ đại mà hơn một triệu người từ bến tàu Hà Nội, Hải Phòng…mang đến cho cả đất nước. Bản di chúc cũng được lưu giữ trong mắt, trong lời nói của từng người Việt tha hương khắp thế giới: bản di chúc về tự do". Như vậy, Tuấn Khanh kết luận rằng, người miền Bắc di cư vào miền Nam là đi tìm tự do!

Ngay trên Wiki đã viết: Sau trận Điện Biên Phủ, Hiệp định Genève được ký kết giữa Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Pháp, tạm thời chia đôi Việt Nam thành hai vùng tập trung quân sự tại vĩ tuyến 17. Hệ thống bộ máy dân sự và lực lượng quân sự của chính quyền Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được tập trung ở miền Bắc và hệ thống bộ máy dân sự và lực lượng quân sự của chính quyền Liên hiệp Pháp được tập trung ở miền Nam, chờ ngày tổng tuyển cử tự do dự kiến sẽ xảy ra vào ngày 20 tháng 7 năm 1956. Điều 14 phần (d) của Hiệp định cho phép người dân ở mỗi phía di cư đến phía kia và yêu cầu phía quản lý tạo điều kiện cho họ di cư trong vòng 300 ngày sau thoả hiệp đình chiến (Điều 2), tức chấm dứt vào ngày 19 tháng 5, 1955. Dân Hà Nội có 80 ngày, Hải Dương có 100 ngày, còn Hải Phòng, điểm cuối cùng tập trung để di cư có 300 ngày. 


Theo tuần báo Time, những người di cư vào miền Nam, chủ yếu là người Công giáo cho rằng họ đã sợ bị đàn áp tôn giáo, nhiều người di cư vì lý do kinh tế và chính trị: họ là những người làm việc cho Pháp, hay giới tư sản không có cảm tình với chính phủ Cộng sản. 

Lý do thật sự được phản ánh trong chính sử nước nhà cũng như từ những quan chức Mỹ thì nguyên nhân là những người Công giáo Việt Nam đã bị chính quyền Pháp, Mỹ và thân Mỹ cưỡng bức, và "dụ dỗ di cư". 


Khẳng định là hoàn toàn phù hợp với các tài liệu của Mỹ về hoạt động của Edward Lansdale, chuyên gia tình báo Mỹ hoạt động tại miền Bắc Việt Nam trong thời gian này, với nhiệm vụ làm suy yếu Việt Nam Dân chủ Cộng hòa bằng mọi cách có thể. Theo đó, các linh mục miền Bắc giục giã giáo dân vào Nam với lời giảng rằng Đức Mẹ Đồng Trinh đã vào Nam nên họ phải đi theo.

Lansdale và nhóm của ông đã thực hiện một chiến dịch tuyên truyền miêu tả rằng các điều kiện sắp tới dưới chính quyền Việt Minh sẽ ác nghiệt hết mức có thể. Trước tiên là chiến dịch tung tin đồn: tung ra câu chuyện một tiểu đoàn Trung hoa tại Bắc Kỳ đã trả thù một làng Việt Nam, phụ nữ bị hãm hiếp... điều đó làm cho người Việt lo sợ về một cuộc chiếm đóng của quân Trung Quốc. Nhóm này còn phân tán các tờ truyền đơn được giả mạo là của chính phủ Việt Minh, tạo các tin đồn về những chính sách khắc nghiệt, thuê các thầy bói tiên đoán về các tai họa sắp tới. 

Bản tường trình mật của Lansdale về nhiệm vụ của ông đã ghi nhận số người đăng ký di cư vào Nam tăng lên gấp 3 lần sau khi một tờ truyền đơn giả mạo được phát tán. Bernard Fall, nhà sử học nhận xét: Mọi người phải công nhận rằng cuộc di cư hàng loạt như thế chủ yếu là kết quả một cuộc hành quân chiến tranh tâm lý của Mỹ (và của cả quân đội Pháp).

Ông Tuân Đặng Ngọc, một chuyên gia nghiên cứu về tôn giáo tại Hà Nội đã nhận định: Trong hơn 1 triệu người ào ạt di cư vào Nam lúc ấy, đa số là giáo dân (78%) cùng với một bộ phận quan trọng của hàng giáo phẩm (3 giám mục, 618 linh mục). Đến cuối năm 1955, ở lại miền bắc còn 40% giáo dân (456 720 người) và 37% giáo sĩ (375 người). Họ là những người nông dân chất phác, nghèo khó, đói rách ra đi trước hết là với hy vọng kiếm được miếng ăn theo lời tuyên truyền "muốn có gạo theo đạo mà ăn", “Chúa đã vào Nam”, mà bộ máy tâm lý chiến của Mỹ, Pháp và tay sai thực hiện. Một bộ phận trong họ ra đi là để trốn chạy sự nguyền rủa về quá khứ làm tay sai cho thực dân Pháp đô hộ, về lịch sử tiếp tay cho thực dân xâm lược nước ta. Đó là giải thích xác đáng. 


Nhà báo Lê Khiêm, trong bài "8-1954: Mỹ tổ chức cưỡng ép đồng bào miền Bắc di cư vào Nam" đã viết rằng, chính sách di cư của Mỹ - Diệm nhằm đạt tới mục đích chính trị, quân sự và kinh tế xã hội. 

Bằng cuộc di cư này, với những khẩu hiệu kiểu "đi tìm tự do" như Tuấn Khanh đọc được trong tấm hình chiếc tàu há mồm đưa người di cư vào Nam, Mỹ và tay sai cố tạo ra dư luận xấu về chế độ miền Bắc, ngăn chặn sự ủng hộ của nhân dân thế giới đối với cuộc đấu tranh thống nhất đất nước, đồng thời làm giảm ảnh hưởng của Việt Nam đối với phong trào giải phóng dân tộc ở các quốc gia láng giềng. 

Từ góc nhìn khác, với chiến dịch này, Mỹ đã rút được một số lượng trí thức, công nhân kĩ thuật vào Nam, tạo ra những khoảng trống về nhân sự kỹ thuật cao nhưng lại là một lợi thế lớn cho chính quyền Ngô Đình Diệm trong việc cung cấp nhân công rẻ mạt cho các đồn điền cây công nghiệp. Chính Uỷ ban Trung ương di cư của Diệm ra lời kêu gọi: "Hỡi anh chị em Gia tô giáo, hàng trăm máy khổng lồ đang đợi chờ để chuyên chở miễn phí các anh chị em vào Sài Gòn, ở miền Nam. Ở đó, anh chị em sẽ được tặng ruộng đất phì nhiêu… Nếu ở lại miền Bắc, anh chị em sẽ gặp nạn đói và linh hồn sẽ sa hoả ngục", và "nông dân vào Nam sẽ có mỗi người 3 mẫu ruộng, 2 con trâu, nhà cửa sẵn". Về điểm này, Tuấn Khanh sẽ gọi là sự thật gì nếu không phải là dụ dỗ?

Để cưỡng bức được nhiều đồng bào di cư vào Nam, sau Hiệp định Giơnevơ, Pháp, Mỹ đóng cửa Ngân hàng Đông Dương, không cho rút tiền ra rồi sau đó chuyển tiền vào Nam, buộc những người gửi tiền phải vào Sài Gòn để lĩnh. Thủ đoạn này Tuấn Khanh gọi là sự thật gì nếu không phải là "Cưỡng Bức"?

Dưới góc độ chính trị, không khó nhận ra, việc lôi kéo, thậm chí cưỡng bức dưới mọi hình thức người dân di cư vào Nam, cộng với những người miền Nam "Tập kết" ra Bắc sẽ giúp cho việc "thăng bằng sự chênh lệch giữa dân số 2 miền". Điều này có nghĩa là "tăng thêm hi vọng của thắng lợi tổng tuyển cử đối với những lãnh tụ quốc gia, đồng thời tạo ra cơ sở xã hội vững chắc cho chế độ Diệm". Thực tế, người di cư là nguồn nhân lực quan trọng đáng kể để xây dựng ngụy quân, củng cố ngụy quyền. 

Nói thêm về lý do của những người công giáo, ông Tuân Đặng Ngọc cho rằng, "Họ ra đi vì mắc vào âm mưu tạo dựng một chính quyền lấy Công giáo làm Quốc giáo do Ngô Đình Diệm, kẻ chống cộng quyết liệt đứng đầu. Chúng không hề ngượng ngùng khi nói về một xã hội tự do nhưng được xây dựng trên nền tảng của Công giáo. Đảng “Cần lao nhân vị” của họ Ngô chỉ dành cho Công giáo và ai là đảng viên của nó mới có cơ hội thăng tiến. Trong quân đội thì có hệ thống "cha tuyên úy” lo việc đức tin. Xung quanh các thành phố, thị xã trung tâm chính trị là hệ thống vành đai dân cư tín đồ công giáo. Luật 10/59 là dành riêng cho việc "đào tận gốc, trốc tận rễ", tắm máu cộng sản. Họ ra đi vì hy vọng của đám chức sắc công giáo với tham vọng có thể lấy lực lượng giáo dân đông đảo, lấy hệ thống tổ chức công giáo làm xương cốt cho một thế lực chính trị chứ không phải vì đức tin". 

Ông Tuân cũng nói, trái với những gì người Mỹ, Pháp, và chính quyền Diệm tuyên truyền, chính quyền Việt Minh đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để níu kéo đồng bào mình ở lại. Hồ Chí Minh là người kiến trúc sư lớn của chính sách đoàn kết dân tộc đối với người Công giáo. Chính sách này đã mang lại kết quả ngay từ đầu tháng chín 1945, khi bốn vị giám mục Công giáo thừa nhận ông là chủ tịch chân chính của nước VNDCCH. Lên nắm chính quyền, Hồ Chí Minh không ngần ngại cử Nguyễn Mạnh Hà, người Công giáo, làm bộ trưởng Bộ kinh tế trong Chính phủ đoàn kết dân tộc đầu tiên. Trong phái đoàn Việt Nam sang thương lượng ở Fontainebleau, ông mời cả Nguyễn Đệ, người công giáo tham gia. 

Ngay tại lễ tấn phong giám mục Lê Hữu Từ và lễ thành lập Liên Đoàn Công Giáo (không nằm trong Việt Minh) tháng mười 1945 ở Phát Diệm, với sự hiện diện của những nhà lãnh đạo cấp cao Việt Minh như, Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp, đã chứng tỏ ý muốn thu hút thiểu số Công giáo. Nhân dịp này, Hồ Chí Minh còn mời tân giám mục Phát Diệm Lê Hữu Từ làm Cố vấn Tối cao của Chính phủ. Vậy người công giáo có bị đàn áp hay không, thưa ông nhạc sĩ Tuấn Khanh? 

Cũng ngay thời gian có chiến dịch di cư, Việt Minh đã ban hành những chỉ thị nghiêm ngặt, cấm đoán mọi hành động xúc phạm tôn giáo, nhất là việc phá huỷ nơi thờ cúng, người phạm tội có thể bị xử tử hình. (Chỉ thị cấm xung công nơi thờ cúng vì mục đích chiến tranh số 413/TS, 14/7/1947). Đây là một cố gắng thực sự nhằm hạn chế bất hoà đối với người Công giáo. Năm 1949, uỷ viên nội vụ Nam Bộ Ung Văn Khiêm đã chỉ thị nghiêm cấm "mọi hành động phẫn nộ hay khiêu khích đối với người Thiên chúa giáo". 

Có một điều mà người công giáo chắc chắn không thể quên, hàng năm, vào dịp Nô-en, bao giờ Hồ Chí Minh cũng gửi thư chúc mừng đồng bào Công giáo. Các báo cáo của bề trên dòng Thừa sai Paris (MEP), vốn chống đối Việt Minh, đều ghi nhận rằng, mặc dầu chủ trương tiêu thổ kháng chiến, Việt Minh vẫn tôn trọng nhà cửa của giáo hội, khác hẳn Quân đội Viễn chinh Pháp không ngần ngại chiếm đóng hoặc phá huỷ cơ ngơi của các tôn giáo mà Chùa Báo Thiên, Chùa Lá Vàng (La Vang) là những ví dụ điển hình. Tư tưởng của Hồ Chí Minh về đoàn kết tôn giáo cho đến nay vẫn được các thế hệ tiếp theo coi trọng.

Thật đáng tiếc, trong lúc hàng triệu tín đồ Công giáo khắp cả nước đang thực hiện đường hướng mục vụ của Hội đồng giám mục Việt Nam: "Sống phúc âm giữa lòng dân tộc để phục vụ hạnh phúc của đồng bào” thì đây đó vẫn có những kẻ lội ngược dòng như Nguyễn Thái Hợp, Nguyễn Văn Lý, JB Nguyễn Hữu Vinh và Nguyễn Tuấn Khanh. Họ chính là cái quái thai của xã hội văn minh.


Tuấn Khanh nói: "nền văn minh thật què quặt nếu thiếu đi sự thật". Nhưng nền văn minh sẽ như thế nào nếu như sự thật bị bẻ cong hoặc phủ nhận?


************************************


Nguồn Tham khảo:


1. Cuộc di cư Việt Nam (1954) - wiki

2. Nguyên nhân và hậu quả Hiệp định Geneva 1954
3. Sự kiện di cư 1954-1955 trong lịch sử Việt Nam và thế giới
4. 8/1945, Mỹ cưỡng ép đồng bào di cư vào Nam
5. Tuấn Khanh - Kẻ vong nô

ĐÃ ĐẾN LÚC VTV PHẢI NGHIÊM TÚC XEM LẠI MÌNH

Khoai@


Hôm qua, Chương trình truyền hình trực tiếp lễ duyệt binh mừng chiến thắng phát xít tại Quảng trường Đỏ (Nga) của VTV bị coi là thảm họa nối tiếp thảm họa của nhà đài.

Sau một loạt các chương trình bị người dân la ó bởi những hạt sạn to như trái núi, thì Chương trình tường thuật Lễ duyệt binh lại bộc lộ sự yếu kém của nhà đài ở góc độ dịch thuật. 

Gọi là dịch thuật chứ thực ra tôi thấy đó là khâu tổ chức, cụ thể là khâu lựa chọn người dịch. Chả biết có "con ông cháu cha" gì trong đó không nữa?

Mới chỉ vài phút khi lễ duyệt binh bắt đầu, trên các mạng xã hội đã đầy rẫy tiếng than phiền về sự ấp úng và mắc lỗi của người dịch. 

Sự yếu kém về trình độ tổ chức của VTV được thể hiện trong việc lựa chọn nhạc phụ họa. Trong phóng sự phòng thủ Stalingrad, VTV đã mắc sai lầm khi sử dụng nhạc bài Soviet March do người Mỹ viết với phần lời nói về mộng bá chủ thế giới của Liên Xô.

Một trong các lỗi mà người dịch mắc phải nhiều nhất là thuyết minh về các loại vũ khí, khí tài của Nga trong lễ duyệt binh.

Chiếc siêu xe tăng T-14 Armata được xem là xe tăng tối tân nhất thế giới hiện nay theo quảng cáo và thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Armata được quảng bá là một trong những thiết bị quân sự ấn tượng nhất từng được Nga sản xuất, với các thông số kỹ thuật cho thấy nó có thể sống sót kể cả khi bị trực thăng săn tăng Apache tấn công...Nhưng khi nghe thuyết minh rằng Armata có tầm bắn đến 70km, thì khó ai có thể chịu đựng nổi vì tầm bắn thực tế trong điều kiện lý tưởng của loại xe tăng này chỉ là 4.8km. 

Tham khảo tầm bắn của xe tăng T14 Amata ở đây:
http://vov.vn/thegioi/xe-tang-manh-nhat-the-gioi-armata-cua-nga-lan-dau-xuat-hien-399082.vov

Tiếp theo, chiếc máy bay ném bom TU-160 được VTV gọi là U-60 và máy bay MiG-29SMT bị nhầm lẫn với MiG-25SMT... 

Một bạn xem truyền hình đã phải thốt lên rằng, dạo này VTV đuối khủng khiếp. 

Chưa bao giờ thấy VTV lại be bét như bây giờ. Họ liên tục mắc lỗi không chỉ trong tổ chức các chương trình giải trí thực hiện cùng các đối tác liên kết mà còn mắc lỗi nghiêm trọng ngay cả với những chương trình do chính họ đầu tư sản xuất.

Đã đến lúc VTV cần nghiêm túc xem lại mình, và khâu lựa chọn người tài, tâm, đức có lẽ phải được đưa lên hàng đầu.