Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

BẠN OSIN HUY ĐỨC LẠI ẲNG ẲNG RỒI KÌA

Vào đúng ngày hôm nay 19/5 kỷ niệm ngày sinh của chủ tịch Hồ Chí Minh, các hãng truyền thông lớn khắp thế giới và nhân loại tiến bộ đều nói về Hồ Chí Minh với sự ngưỡng mộ, tôn vinh rất thành tâm. Duy chỉ có đám cờ vàng Cali là sủa lên một cách lạc lõng và Huy Đức cũng ẳng lên để hòa với chúng. Trên FB của Trương Huy San đăng một stt thế này (trích nguyên văn):

"Trong thập niên 1960s - khi hàng triệu thanh niên miền Bắc, theo tiếng gọi của "Bác" đang vào Nam, sẵn sàng "đốt cháy cả dãy Trường Sơn" - năm nào "Bác" cũng đi nghỉ ở Trung Quốc một vài lần, có lần ở nhiều tháng như năm 1967. Chỉ riêng Quảng Đông, theo bài này, "Bác" đã tới 9 lần. Nhưng không chỉ Quảng Đông, theo trang tin của Khu Di tích Hồ Chí Minh, những danh lam thắng cảnh của Trung Quốc: sơn thủy Quế Lâm, rừng đá Lộ Nam ở Côn Minh; Tây Hồ ở Hàng Châu; Thái Hồ ở tỉnh Giang Tô; vườn tược ở Tô Châu; núi Nhạc Lộc ở Hồ Nam; núi Hoàng Sơn ở An Huy; Khổng Miếu ở Khúc Phụ (tỉnh Sơn Đông)... là những nơi mà "Người" đã từng tới, nhiều lần nghỉ ngơi cùng Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai... Trung Quốc chắc chắn "biết" rõ về "Người" hơn chúng ta rất nhiều."

Một sự so sánh, ví von mỉa mai theo kiểu mất dạy nhất từ trước đến nay của hắn. Càng ngày Đức hô càng bộc lộ bản chất vong nô với giọng lưỡi la liếm bọn cờ vàng Cali và ông chủ của chúng.

Người ta đặt câu hỏi vì sao hắn ngông nghênh chửi đổng dân tộc, phản bội đất nước, xúc phạm thần tượng văn hóa thế giới đến như vậy mà chưa ai đập cho bộ nhá của hắn sập đi cho đỡ vướng mắt?

Chắc rằng, với "Bên thắng cuộc" hắn đã thu bộn tiền của đám cờ vàng và chủ Mỹ khi bán ở đất Mỹ, giờ đến lúc sống nhờ vào nó trong những ngày vô công rồi nghề hắn phải ẳng lên như bị bóp dái. Hy vọng sẽ được ngồi bên cạnh Ô như Điếu cày, la liếm chút chất thải nhơn quyền. Trong lúc người ta chưa hỏi tội hắn về những bịa đặt trong "Bên thắng cuộc".

Câu chuyện hắn đưa ra như một phát minh về những chuyến đi sang Trung Quốc của "Bác" (như cách đóng trong ngoặc kép của hắn) chẳng có gì lạ cả. Sách vở về Hồ Chí Minh viết nhiều lắm và đấy còn là chủ trương của Bộ Chính trị để chăm sóc sức khỏe cho Người vào những năm cuối đời bệnh tật kéo đến.

Báo Quân đội Nhân dân, trong số kỷ niệm 40 năm ngày mất của Bác đã viết: "Cuối những năm 60 của thế kỷ trước, nhận thấy sức khỏe của Bác đang ngày một giảm sút, Bộ Chính trị quyết định mời các chuyên gia y tế Trung Quốc sang phối hợp với các bác sĩ hàng đầu trong nước cùng chữa bệnh cho Người.

Từ năm 1960 cho tới năm cuối cùng cuộc đời mình, Bác thường xuyên qua lại Trung Quốc. Bác dành thời gian thăm lại những người bạn của cách mạng Việt Nam, cũng vừa để dưỡng bệnh...

Hơn nữa, Bác Hồ tín nhiệm những thành tựu về lĩnh vực đông y của Trung Quốc (thân sinh của Bác là cụ Nguyễn Sinh Sắc cũng từng là một nhà đông y nổi tiếng, trong thời gian ở Cao Lãnh-Đồng Tháp, cụ đã từng chữa bệnh cho nhiều người)..."

"Lần đầu tiên, năm 1960, trước những dấu hiệu bất thường về sức khỏe của Bác, Trung Quốc đã cử bác sĩ Tôn Chấn Hoàn-là một nhà đông y nổi tiếng đã từng chữa bệnh cho nhiều nguyên thủ quốc gia trên thế giới, sang thăm bệnh cho Bác..."

"Trung tuần tháng 4 năm 1967, bệnh tình của Bác ngày một xấu đi. Người được đưa sang Trung Quốc điều trị ở khu vườn thông số 1, suối nước nóng Tùng Hóa-ở ngoại ô thành phố Quảng Châu. Nơi đây, non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp là nơi nghỉ ngơi an dưỡng rất tốt. Vào khoảng 1963-1965, Bác đã từng nhiều lần đến đây dưỡng bệnh. Thủ tướng Chu Ân Lai đã phái một số bác sĩ giỏi đến Quảng Châu, ra nhiều chỉ thị cụ thể về công tác điều trị cho Bác và chọn một đồng chí làm liên lạc viên đặc biệt giữa Thủ tướng và Bác". 

(QĐND - Thứ Hai, 24/08/2009)

Cả đời Người chỉ hy sinh cho dân tộc, không màng đến quyền lợi cá nhân, lao tâm khổ tứ. Đến những năm 60, Người đã ngoài 70 tuổi. Tuổi già và bệnh tật, không lẽ một nguyên thủ quốc gia lại không có được cái quyền nghĩ dưỡng, chửa bệnh cho mình sao. Ông chủ nhà trắng của Huy Đức có hẳn một khu nghỉ cuối tuần và bao nguyên thủ quốc gia khác cũng vậy mà Đức hô! 

Cái cách ví von đểu cáng "khi hàng triệu thanh niên miền Bắc, theo tiếng gọi của "Bác" đang vào Nam, sẵn sàng "đốt cháy cả dãy Trường Sơn" - năm nào "Bác" cũng đi nghỉ ở Trung Quốc một vài lần" của Huy Đức cũng na ná như Lập què ví von những đòn tra tấn tù nhân ở Phú Quốc của Mỹ chỉ là để lấy thông tin ấy mà!

Đất nước này chẳng nên để những kẻ nhong nhong chạy ngoài đường ẳng lên như vậy.

Nguồn: Mõ Làng

TÊN BẠN THỰC SỰ CÓ Ý NGHĨA GÌ

Khoai@


Một trò chơi vô bổ trên facebook!

Sau đây là một vài phép thử, và đố các bạn tìm ra điểm tương đồng giữa những cái tên.












TIN THÊM VỤ 2 DU KHÁCH TÂY & VỤ CƯỚP KHÔNG CÓ THẬT

Cuteo@


Sáng nay bác LâmTrực@ có bài"Lũ Khốn và vụ cướp không có thật" đăng trên Tre Làng, một số bạn đọc đã inbox và cho biết đây chỉ là cặp đôi "hoàn hảo" trong những màn lợi dụng lòng tốt của người Việt. Mặc dù vậy, giới "dân chủ giả cầy" vẫn lợi dụng để tung tin bôi nhọ hình ảnh đất nước và con người Việt Nam vốn hiếu khách.

Một bạn đọc của Tre Làng vừa gửi đến những thông tin ban đầu, do các bạn trên mạng cung cấp.

Sự thật còn ở phía trước, tuy nhiên, đây cũng là những thông tin đáng suy ngẫm về cặp đôi này:

1. Cặp đôi ăn chơi

Đây là cảnh các bạn mạng chụp được cặp đôi này vào thời điểm 1 năm trước đây. Đó là cảnh ăn chơi tại Hà Nội của họ. Và những gì họ trình báo với công an là hoàn toàn khác.




Thế mà giờ mới báo bị mất đồ?

2. Hai du khách kêu bị lấy đồ lại xuất hiện ở bờ Hồ Hoàn Kiếm sáng nay.

Kêu mất đồ, 2 du khách dứt khoát không chịu hợp tác với cơ quan công an để lấy lại tài sản đã mất. Thậm chí họ từ chối sự giúp đỡ của cơ quan công an và từ chối đến sứ quán nước họ để có thể trở về nước.

Tuy nhiên, cặp đôi này tuyên bố không lấy thứ gì và thứ duy nhất họ có thể lấy là: TIỀN.




Trên mạng, đã có rất nhiều lời bình và phán đoán không hay về cặp đôi này, không tiện nêu ra ở đây.

Mình đoán, 2 du khách này có họ hàng với Việt Tân, Non-U, Hội Tù nhân Lương Tâm", "TTX công giáo, và những người đang làm "Dân chủ" ở Việt Nam.

*************
Phần đính thêm

Cuối cùng cũng tìm ra động cơ thực sự của cặp đôi nước ngoài xin tiền vì bị cướp đây rồi nhé

Tại sao họ lại muón vơ vét lòng tốt của chúng ta? Giờ thì mình đã hiểu...

Dù chưa biết thực hư liệu cặp đôi nước ngoài này chỉ là lừa đảo, hay bị hại thật, nhưng dân Việt Nam mình quả thật là nhân ái nhỉ. Có một cô gái đã đưa cặp đôi này về cho ăn, ở tiện nghi miễn phí luôn. Tuy nhiên đáng nói là lại có điều mờ ám khi cặp đôi này không muốn trở về đất nước của mình mà lại...


Ảnh cặp đôi này chụp cùng cô gái tốt bụng


​2 người này đến từ Lithuania và theo tìm hiểu thì đại sứ quán của họ ở Trung Quốc. Vậy nên họ muốn tới Trung Quốc mặc dù họ đã được đề nghị giúp đỡ bay thẳng về nước luôn! Lạ chưa?

​Mọi chuyện chỉ vỡ lẽ khi anh Ben, chủ quán Cafe nơi cặp du khách này được giúp đỡ lên tiếng chia sẻ rằng ban đầu cũng thấy cảm thông và đưa ở nhờ được 2 ngày. Nhưng cho tới giờ thì anh phỏng đoán, họ đang cố xin tiền để tiếp tục sang Trung Quốc du lịch, bởi họ định đi du lịch vòng quanh thế giới chỉ bằng tiền xin được ở mỗi nước. Đó có lẽ là lí do 2 người này vẫn cố gắng vơ vét lòng tốt của người Việt...

​Mọi người thấy đối với 2 con người này thì chúng ta nên làm gì bây giờ...

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

NGUYỄN XUÂN DIỆN LIẾM MÃI CHƯA SẠCH

Diện nhọ liếm mãi chưa sạch

GS.TS. Nguyễn Quang Ngọc, Viện trưởng Viện Việt Nam học và phát triển, ĐHQG Hà Nội, một trong những người đầy tâm huyết và có những hiểu biết sâu sắc vấn đề chủ quyền biển đảo Việt Nam bỗng đâu bị một vài kẻ vô lương tâm nhưng thừa gian giảo nhét vào mồm câu nói được coi là“khốn nạn nhất trong lịch sử đất nước” và vì thế, vừa rồi ông bị dư luận mạng “ném đá” bằng những ngôn từ bạo liệt nhất, có kẻ còn đòi "treo cổ" ông.

Trong mối quan hệ với GS Ngọc, anh Diện nhọ thú nhận là có “một số “thù oán””. Tuy vậy, điều đáng nể và đáng ngạc nhiên là người ta chưa thấy anh “lập hồ sơ” để trả thù như đã từng. Trái lại là đằng khác, trong một động thái bất thường, ngày 16/5, anh bỗng nhảy xổ ra "che chở" cho GS Ngọc một cách rất khảng khái và nhiệt tình với bài viết đăng trên Tễu blog “Chúng tôi khẳng định GS Nguyễn Quang Ngọc không nói vậy”. Chuyện cực lạ!

Cũng theo anh Nhọ trần tình, trong khi đang “che chở” cho ông Ngọc, thì “nhờ bạn đọc” mách, anh mới biết, chính mình là kẻ phát tán ra cái bài viết có “câu nói khốn nạn nhất” được nhét vào mồm GS Ngọc. Chứ bản thân anh thì không biết, không nhớ và tất nhiên là không chịu trách nhiệm. Trước sau, anh vẫn thấy “ông Ngọc từ lâu đã có rất nhiều nỗ lực rất đáng trân trọng (và rất âm thầm) trong việc tìm ra các chứng cứ khẳng định chủ quyền HS - TS của VN” và anh, rõ ràng là đang khen ông Ngọc “phát biểu thẳng thắn và có trọng lượng” kia mà.

Như vậy, thiên hạ phải biết cho rằng anh chưa từng “nhổ” nước bọt vào ông Ngọc. Và do vậy, bài anh viết để “biện minh” cho ông Ngọc không thể bị coi là “nhổ rồi lại liếm” như cái tít giật đùng đùng của bác Tre làng.

Có gì là khó hiểu? Để tôi giải thích hộ. Thế có nghĩa là bài viết “Nhân dân là người có quyền tối thượng” trên blog Tễu tháng 3/2012, (trong đó có việc nhét "câu nói khốn nạn nhất" vào mồm GS Ngọc) là do anh "vô tình" sao chép lại từ trang Bô shit của bác Huệ Chi, mà trang Bô shit lại "vô tình" đăng bài của một tay Hà Đình Sơn lìu tìu nào đó. Cho nên, hoặc tay Sơn, hoặc ông GS Ngọc phải chịu trách nhiệm, cùng lắm mới đến ông Huệ Chi với cái bô shit của ông ý phải chịu trách nhiệm. Chứ anh thì hoàn toàn vô can, vì lúc đăng bài anh hoàn toàn không để ý gì cả.

Không tin ư? Thì hỏi nhà “rân trủ” Nguyễn Tường Thụy mà xem. Có ngay, anh Diện nhọ bê về đây rồi:

“Blogger Nguyễn Tường Thụy đặt vấn đề:

Nguyễn Tường Thụy : Tôi vừa đọc lại bài viết của tác giả Hà Đình Sơn ở cả hai trang Bauxite Việt Nam và xuandienhannom.blogspot. Như vậy, một là ông Nguyễn Quang Ngọc có nói thế. Hai là tác giả Hà Đình Sơn bịa ra. Thế thôi."

Thế thôi, hoặc ông Ngọc, hoặc ông Sơn phải chịu trách nhiệm. Thế thì anh Diện nhọ “vâng” liền. Mời đọc tiếp:

"Chú Tễu: Vâng. Vậy có 2 giả thuyết:

1- Nếu ông Ngọc không nói, nhưng ông Sơn bịa ra hoặc nghe ai đó nói lại với sự bịa đặt (Ông Hà Đình Sơn không có mặt trong buổi Hội thảo đó).

2- Ông Sơn đã lập lờ chỗ này: "Cuối buổi thuyết trình có sự trao đổi giữa những người tham dự và những người tổ chức và đã có những ý kiến khác nhau về biện pháp đòi lại chủ quyền đã mất ở Hoàng Sa và Trường Sa nói riêng và bảo vệ chủ quyền của Việt Nam tại biển Đông nói chung. GS.TS Nguyễn Quang Ngọc và những người tổ chức buổi thuyết trình đưa ra quan điểm:...". Vậy thì 1,2 ,3, 4, 5 dưới câu ấy thì luận điểm nào của ông Ngọc, luận điểm nào của các đồng nghiệp của ông ấy.????"

Vẫn thế thôi, một là tại ông Sơn bịa, hai là ông Sơn lập lờ, nhưng GS Ngọc phải có nói gì đó.

Sợ rằng thiên hạ coi phát ngôn của anh Tường Thụy như rác, nên anh Nhọ còn phải vớt vát bằng cách bám lấy cái phao “Ký giả Mặc Lâm của RFA cũng đặt vấn đề như chúng tôi”, (tức là ông Ngọc phải có cái luận điểm nào đó....)

Thôi đi anh Nhọ!

Ở trên, cái tít bài, anh đã nói như đinh đóng cột “Chúng tôi khẳng định GS Nguyễn Quang Ngọc không nói vậy” nhưng đến phút chót, anh còn tiếc, anh còn cố đấm ăn xôi, anh vẫn còn ảo vọng “... luận điểm nào của ông Ngọc, luận điểm nào của các đồng nghiệp của ông ấy”.

Tình huống tương tự một câu chuyện cười dân gian, kể rằng khi ông thầy dốt đọc văn tế tầm bậy và bị gia chủ tẩn cho thì vừa chạy mà vừa ngoái cổ lại mà cãi, hy vọng "người nhà nhà mày chết nhầm, chứ văn tế của ông làm sao mà nhầm được"?

Đến nay, chuyện ông Ngọc có phát ngôn, hay là chính bọn Nhọ mõm các anh phát thanh ra cái câu được coi là “khốn nạn nhất trong lịch sử đất nước” đã hai năm rõ mười rồi. Các anh chính là thủ phạm và tòng phạm trong việc bôi nhọ "một người yêu nước, hiểu biết sâu sắc vấn đề chủ quyền, phát biểu và hành động với tinh thần trách nhiệm cao nhất, đàng hoàng nhất và cũng quyết liệt nhất" như ông Ngọc. Với hành động ấy, chính các anh "là những kẻ tiếp tay cho giặc, tung tin đồn nhảm, gieo rắc nghi ngờ, gây hoang mang dư luận để làm lợi cho giặc" (*).

Vì vậy, các anh nên thôi ngay cái trò cãi chầy cãi cối ấy đi và nếu liếm một lần chưa sạch thì hãy liếm đi liếm lại nhiều lần! (**) 
------------
(*) Từ bài viết của FBTrần Đức Anh Sơn
(**) Cập nhật: Anh bô shit liếm sơ sơ rồi: http://giaovn.blogspot.com/2015/05/ha-inh-son-nay-toi-khong-con-bang-chung.html, cũng vòng vo tam cuốc, còn anh Sơn thì vẫn ỡm ờ "hé lộ" rằng có bằng chứng về việc nói của GS Ngọc đấy, nhưng đã "đánh mất".
Những đoạn in màu xanh ở trên, và đoạn dưới (trang Nguyễn Xuân Diện) được chép lại từ blog Giao. 
Nguyễn Xuân Diện

LÊ THỊ PHƯƠNG ANH - NẺO THIỆN CÒN XA

Cuteo@


Thông thường, mãn hạn tù, đối tượng được trở về với cộng đồng và bắt đầu quá trình tái hòa nhập. Tất nhiên, không phải ai cũng thế, nhiều đối tượng được tha tù, chỉ ngày trước ngày sau là gây án, bời với môi trường ấy, thú tính của chúng bắt đầu trỗi dậy. Vì thế, không phải ai sau khi được mãn hạn tù cũng trở về với lương thiện.

Lê Thị Phương Anh là một ví dụ.

Ngay sau khi được tha tù, được "hội" của mình đón tiếp với những lời có cánh, Lê Thị Phương Anh bỗng hóa thành thánh nữ trên mây xanh, và bản tính chống phá của thị được dịp hâm nóng. Không lâu, thị đã có bài viết trên facebook cá nhân, "tố cáo" công an dùng nhục hình trong quá trình lấy cung. Và gần như ngay lập tức, một dàn đồng ca mông muội từ Nguyễn Tường Thụy, Phạm Chí Dũng, Đàn Chim Việt và đám RFA, BBC cùng thánh thót tòe loe.

Tuy nhiên, bạn Hải Âu đã rất nhanh chỉ ra ngay cái "Điêu toa" của Lê Thị Phương Anh bằng cách chỉ ra những mâu thuẫn trong chính bài viết nối dài miệng lưỡi rắn độc của thị. Chứng cứ và lập luận của Hải Âu được dư luận đồng tình ủng hộ.

Ông Châu Xuân Nguyễn, một người chống cộng cực đoan ở nước ngoài cũng không thể chịu nổi một Lê Thị Phương Anh nói láo mãn tính như thế. Ông trích bài của Hải Âu: "Trong thời gian bị giam cầm, họ giam mình trong một phòng nhỏ lắm nhưng lại có ba người [hai người khác cùng giam chung với bà Phương Anh], mà những người này luôn tìm cách đánh đập mình". Vậy mà đoạn sau thì: "Mình là con nhà Phật nên thường xuyên niệm Phật trong trại giam. Trong khi bị giam, mình giam chung với một tù nhân đạo Công Giáo. Cô ấy thường đọc kinh và hát về Đức Mẹ. Mình nghe những bài hát của cô ấy tự nhiên cảm thấy bình an, mạnh mẽ hơn rất là nhiều nên mình đã nhờ cô ấy tập hát cho mình. Cô ấy tập cho mình bài hát Xin Vâng, Kinh Hòa Bình và Năm Xưa Trên Cây Sồi. Mỗi lần có tù nhân nào mà muốn hành hung mình thì mình liền hát những bài hát này và họ không đánh mình nữa".

Với giọng mỉa mai cay độc, ông Châu Xuân Nguyễn bình: "hình như cô gái này đang nói phét hùng hồn quá nên vung mạnh cánh tay làm hở sườn cho trai làng nhìn thấy". và "những người giam chung luôn tìm cách đánh đập – có nghĩa họ được xắp đặt giam chung để khủng bố cô ta ?? vậy mà họ lại còn dạy hát cho cô ta ??….vô lý".

Và để giải thích cho hiện tượng câu trước "Đ*t mẹ" câu sau của Lê Thị Phương Anh, Châu Xuân Nguyễn kết luận Phương Anh mắc căn bệnh "Nói Láo Mãn Tính". Ông Châu Xuân Nguyễn thậm chí còn trích cả từ điển wikipedia (ở đây) bằng nguyên văn tiếng anh về bệnh "Nói Láo Mãn Tính" rồi dịch ra tiếng Việt để minh chứng cho trường hợp này.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, với những gì đã thể hiện kể từ khi được tha tù, không ai còn nghi ngờ gì nữa, đối với Lê Thị Phương Anh, nẻo về lối thiện còn xa lắm.

LŨ KHỐN VÀ "VỤ CƯỚP" KHÔNG CÓ THẬT

LâmTrực@


Chuyện 2 người nước ngoài "bị cướp khi đến Việt Nam du lịch" đang bị lợi dụng và thổi phồng. Lũ khốn Việt Tân và lũ dân chủ thần kinh đang cố lợi dụng bằng cách xuyên tạc và đưa lên facebook để bôi xấu chế độ.

Đảo quanh một vòng, thấy trang của Việt Tân, của đám hề bờ Hồ, hề Cây xanh, hề Vượng Râu và đám núp bóng áo choàng của Chúa liên tục đăng tin với những lời bình mất dạy, thô bỉ.

Sự thật vụ việc là gì?

Sáng ngày 19/5, tại Văn Miếu Quốc Tử Giám, xuất hiện 2 người nước ngoài kêu gọi ủng hộ vì cho rằng bị cướp tài sản và để có tiền tiếp tục du lịch, 2 người này đã viết ra những tờ giấy để xin sự giúp đỡ của những người khác, với lý do bị cướp. Chính vì hành động ấy, cơ quan công an đã vào cuộc. 

Trụ sở Công an phường Điện Biên, quận Ba Đình, vị khách nước ngoài có tên là Tautvydas Urbelis (26 tuổi, quốc tịch Lithuanian) và bạn gái đã có những lời trình báo ban đầu.

Theo Tautvydas Urbelis, ngày 30/4/2015, hai người này nhập cảnh vào Việt Nam qua cửa khẩu Mộc Bài rồi về TP Hồ Chí Minh, sau đó đến Hà nội vào ngày 18/5. Tại Hà Nội, 2 người căng lều bạt ngủ qua đêm và bị kẻ gian rạch mùng lấy trộm tài sản. Tuy bị mất trộm trong lúc ngủ, nhưng Tautvydas lại cho rằng mình bị cướp.

Thực tế, có vụ cướp hay mất trộm xảy ra hay không vẫn chưa thể kết luận.

Chính Tautvydas đã trình báo rằng: "Khoảng 22h30, trước lúc chúng tôi căng mùng để chui vào ngủ, có một thanh niên xuất hiện gần lều trại, nhưng tôi không thể khẳng định người này có phải là thủ phạm hay không". Anh cũng khai thêm: "Có người khuyên tôi hãy báo cho công an nhưng tôi không tin chắc tài sản đó lấy lại được nên không báo. Sáng nay, tại một nhà hàng, tôi không rõ địa chỉ, có một thanh niên đã bảo tôi viết ra giấy, họ dịch ra tiếng Việt và tôi đi phô-tô. Họ khuyên tôi làm cách này sẽ hiệu quả...".

Như vậy, việc 2 người cầm những tờ giấy phản cảm đó là vì được tư vấn của ai đó.

Điều lạ lùng là 2 người này có biểu hiện lẩn trốn khi có sự xuất hiện của công an. Một cán bộ điều tra cho biết: "Khi thuyết phục và mời được họ về phường để làm việc, thì họ rất nhanh chóng (chỉ 10 phút) rồi nằng nặc đòi đi ngay mà nhất định không cho chúng tôi biết thông tin về họ để liên lạc lại".

Cũng theo cán bộ điều tra, sau khi nhận được trình báo của anh Tautvydas và bạn gái, lực lượng chức năng có đề nghị được giúp đỡ hai người này chỗ nghỉ và thực hiện mong muốn của họ. Tuy nhiên hai người này từ chối mọi sự giúp đỡ cũng như không mong muốn lấy lại tài sản, từ chối cung cấp thông tin liên lạc khi cơ quan chức năng cần liên hệ và từ chối việc liên hệ với đại sứ quán của họ.

Trước khi rời khỏi trụ sở cơ quan công an, anh Tautvydas nói: "Hết tiền rồi, chúng tôi sẽ vẫy xe để đi nhờ lên cửa khẩu Lạng Sơn và tiếp tục chuyến du lịch ở Trung Quốc".

Hiện tại CA Hà Nội đang tiếp tục làm rõ sự việc.

Như vậy, hoàn toàn không có vụ cướp nào xảy ra đối với 2 vị khách nước ngoài như lũ rận rêu rao. Việc lũ khốn đăng tin ồn ĩ với dụng ý gì chắc bạn đọc đã hiểu.

Lê Ngọc Thống - Tình thế Biển Đông khi Mỹ can thiệp xung đột

Dư luận đang rất nóng khi hành động của Mỹ có thể tạo ra một cuộc xung đột Mỹ-Trung Quốc trên Biển Đông.


Trung Quốc tuyên bố chủ quyền với khoảng 90% Biển Đông và đang thực thi tuyên bố bằng cách xây dựng trái phép một chuỗi đảo nhân tạo trên các bãi đá ngầm ở quần đảo Trường Sa, bất chấp sự phản đối của Việt Nam và các nước trong khu vực. Trung Quốc còn ngang nhiên tuyên bố việc cải tạo là để phục vụ mục đích dân sự và "đáp ứng nhu cầu phòng thủ quân sự" của Trung Quốc. Trung Quốc cũng cho rằng "có quyền lập Vùng nhận dạng phòng không (ADIZ)" trên Biển Đông nếu muốn.

Trước tình thế đó Mỹ buộc phải “thay đổi tư thế quân sự”, dự kiến điều hải quân và không quân đến Biển Đông để bảo vệ an toàn hàng không, hàng hải. Trung Quốc phản đối quyết liệt, đặc biệt là các “hỏa lực mồm” tung ra những tuyên bố cứng rắn…

Dư luận đang rất nóng khi hành động của Mỹ có thể tạo ra một cuộc xung đột Mỹ-Trung Quốc trên Biển Đông.

Xung đột quân sự Mỹ-Trung trên Biển Đông có xảy ra không?

Xảy ra hay không? Xảy ra cách nào? Muốn đánh giá chính xác hãy nhìn nhận sự việc dưới góc nhìn kinh tế và quân sự.

Trước hết về kinh tế. Cả hai, Trung Quốc và Mỹ đều có sự liên quan chặt chẽ và có quy mô lớn với nhau. Hiện tại Trung Quốc đã vượt Nhật Bản là chủ nợ lớn nhất của Mỹ, 1.261 tỷ đô la, trong khi của Nhật Bản là 1.227 tỷ đô la, tính đến 3/2015.

Có một câu ngạn ngữ xưa: “Nếu ngân hàng cho bạn vay một ngàn đô la, ngân hàng là ông chủ của bạn. Nhưng nếu ngân hàng cho bạn vay một triệu đô la, bạn sẽ là ông chủ của ngân hàng” (If the bank lends you a thousand dollars, the bank owns you. But if the bank lends you a million dollars, you own the bank).

Nên nhớ rằng, chính phủ Mỹ khi phát hành trái phiếu không phải lấy tiền chỉ để chi dụng cho các nhu cầu nội địa, mà dành đến 60% cho đầu tư ở nước ngoài. Vì thế các nhà doanh nghiệp Mỹ đầu tư vào Trung Quốc không cần phải mang tiền từ Mỹ vào Trung Quốc mà lấy ngay tiền của Trung Quốc qua các tác vụ tài chính từ khoản Trung Quốc cho Mỹ vay qua việc mua trái phiếu kho bạc Mỹ. Số tiền này mang lại lợi nhuận lớn cho các nhà tư bản Mỹ, đặc biệt là từ thị trường Trung Quốc tiềm tàng.

Ví dụ Apple lấy tiền của Trung Quốc, tận dụng nhân công rẻ mạt của Trung Quốc, sản xuất ra một cái iPad cứ cho là 100 đô la chẳng hạn. Sản phẩm được xuất qua Mỹ và nhiều nước khác, bán với giá 500 đô la. Tiền lãi chảy hết vào túi Mỹ. Trung Quốc nghèo hơn, cho Mỹ giàu hơn vay tiền, còn Mỹ kiếm lợi ngay trên lưng kẻ cho vay, vậy, ai khôn hơn ai?

Đây là chưa nói tới việc kẻ đi vay lại chính là kẻ in ra đồng tiền đó. Chỉ cần nó phá giá một tý thôi, giá trị trái phiếu có thể mất đi vài trăm triệu đô la, nếu không nói đến vài tỷ, trong chốc lát. Điều này trong thực tế đã xảy ra…

Năm 1985 Mỹ đã buộc Nhật phải ký vào Plaza Accord để đồng yen lên giá hơn 50% so với đồng USD trong hai năm sau đó. Điều này tương đương với tất cả các khoản đầu tư trước đây của Nhật vào Mỹ bị mất giá hơn một nửa, cũng có nghĩa là Mỹ đã “bóc lột” Nhật một cách trắng trợn bằng cách “quịt” 50% số nợ với Nhật.

Hơn 30 năm sau, Trung Quốc đã thế chân Nhật trở thành “chủ nợ” lớn nhất của Mỹ. Có điều những nỗ lực của Mỹ trong suốt giai đoạn 2000-2006 không làm Trung Quốc nhượng bộ và đồng tiền chỉ được thả lỏng một phần và cho lên giá từ từ so với USD trong những năm gần đây thôi thì cũng gần như bổ sung toàn bộ thâm hụt ngân sách của Mỹ.

Hiện tại dự trữ ngoại hối của Trung Quốc đã hơn 2 ngàn tỷ USD. Thử tưởng tượng nếu Mỹ thành công trong việc làm USD mất giá khoảng 50% so với đồng yuan như đã làm với Nhật năm 1985, số tiền Trung Quốc bị “quịt” sẽ “kha khá”.

Vậy tại sao Trung Quốc không chuyển dự trữ ngoại tệ của mình sang các đồng tiền khác hay vàng? Hay đơn giản hơn là ngừng không tăng dự trữ ngoại tệ nữa vì đã quá đủ để đảm bảo an toàn cho cán cân thanh toán?

Trung Quốc rất muốn và đang cố gắng trong thời gian qua với các nước như Nga, BRICS…để làm điều này, thậm chí còn thành lập ngân hàng riêng với số vốn hơn 100 tỷ USD để cạnh tranh với IMF, tuy nhiên, thoát Mỹ, không muốn là “chủ nợ” của Mỹ thì còn lâu lắm khi mà nền kinh tế đang quá phụ thuộc và Mỹ. Trung Quốc vẫn phải là chủ nợ của Mỹ, vẫn phải mua trái phiếu của Mỹ nếu phát hành.

Cái lợi mà Trung Quốc được trong ván bài kinh tế này không phải là hơn 2 ngàn tỷ USD dự trữ ngoại tệ dù Trung Quốc biết sẽ mất một phần trong tương lai, sẽ bị quịt trong tương lai… mà là vì mục tiêu tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc thông qua con đường xuất khẩu, trong đó, Mỹ là thị trường xuất khẩu lớn nhất, quan trọng nhất của Trung Quốc. Đây là điều đặc biệt cần thiết để Trung Quốc giữ xã hội ổn định và là phương tiện để đạt được các mục tiêu chính trị khác.

Vì vậy, chừng nào Mỹ không còn là thị trường xuất khẩu quan trọng và lớn nhất của Trung Quốc, không còn là “phao cứu sinh” bảo đảm công việc làm cho hàng chục triệu, nếu không nói là hàng trăm triệu người lao động Trung Quốc…thì Trung Quốc sẽ ngừng mua trái phiếu do Mỹ phát hành, ngừng dự trữ ngoại tệ bằng dollars.

Nhưng, hiện tại thì không thể vì chỉ cần một biến động lớn trên thị trường lao động một tỷ rưỡi dân sẽ là một thảm họa cho ổn định xã hội, điều mà các nhà lãnh đạo Bắc Kinh không bao giờ muốn xảy ra, bằng mọi giá.


Vậy, Trung Quốc có muốn xung đột với Mỹ không? Đương nhiên không. Cn Mỹ có muốn xung đột với Trung Quốc không? Để làm gì khi “con gà đang đẻ ra trứng vàng”? Đương nhiên là không rồi.


Về góc nhìn quân sự. Về tình thế, Mỹ xuất hiện quân sự trên Biển Đông khác với xuất hiện trên biển Hoa Đông. Trên Hoa Đông là để bảo vệ Senkaku cho nên, nếu bị Trung Quốc tấn công, thì Mỹ lập tức đáp trả và xung đột quân sự sẽ xảy ra. Mỹ từng sử dụng quân đội để thách thức các tuyên bố chủ quyền không có cơ sở của Trung Quốc. Đơn cử như tháng 11/2013, Mỹ đã điều 2 chiếc B-52 bay trên các quần đảo mà Trung Quốc đang tranh chấp chủ quyền với Nhật Bản ở biển Hoa Đông. Động thái này nhằm thách thức với vùng nhận dạng phòng không mà Bắc Kinh tự ý thiết lập ra trong khu vực.

Nhưng trên Biển Đông, nếu Trung Quốc chiếm đảo hoặc cải tạo các bãi đá Trường Sa của Việt Nam thì Mỹ không có trách nhiệm, Mỹ chỉ bảo vệ tự do, an toàn hàng hải, hàng không và chỉ đối đầu hay xung đột với Trung Quốc khi Trung Quốc phong tỏa, ngăn chặn hàng hải, hàng không (Trung Quốc chưa có gan làm chuyện này như lập ADIZ trên Biển Đông).

Do đó, xung đột trên Biển Đông chỉ có thể bắt đầu bởi các nước tranh chấp chủ quyền.

Về tình huống, Mỹ cho tàu chiến, máy bay theo dõi Trung Quốc ngoài vùng 12 hải lý (vì Mỹ không muốn căng thẳng) thì tình huống chưa đến mức gây nên sự “cướp cò”, nói cách khác là cả 2 đang ở nấc thang căng thẳng dưới cùng khi Mỹ phản đối tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc trên toàn bộ Biển Đông

Về lực lượng, Mỹ mạnh gấp nhiều lần Trung Quốc trên Biển Đông thì Trung Quốc sẽ không bao giờ dám động thủ. Đó là cách của họ mà chúng ta đã chứng kiến trong các lần gọi là khủng hoảng eo biển Đài Loan.

Như vậy, tình thế xung đột là không, tình huống cũng không do Mỹ không muốn, về lực lượng cũng không do Trung Quốc không dám thì làm gì có chuyện Trung Quốc-Mỹ đánh nhau. Đánh nhau bằng mồm thì có và chưa biết chừng “2 con voi này lại đang làm tình với nhau” trên Biển Đông.

Lê Ngọc Thống
(Đất Việt)