Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

NGÀY MƯA

Ngày mưa.


Hà Nội những ngày ẩm ướt. Đã 28 ngày liên tiếp mưa phùn. Chen trong gió lạnh phảng phất ngày khô ráo, nhưng tối đến thì lại tiếp tục điệp khúc lất phất, từ nhẹ rơi như lấm tấm bụi nước đến khi thành hạt. Đẫm ướt.

Năm nay có khác mọi năm. Mưa phùn dai hơn và có vẻ như da diết hơn. Sưa đã nở lác đác đó đây trên phố và loa kèn cũng đã xuất hiện, nhưng trong cái phùn dai này lại mang đến những điều khác lạ. Cảm giác như Đông dài ra và Xuân đến muộn vậy. Bởi trong tiết trời sương mù hầu như ngày nào cũng chế ngự khắp không gian này, với cái ẩm thấp của bầu trời tưởng như vươn tay là sờ thấy khi đứng trên một cầu vượt đường bộ, ngước mắt nhìn tòa Lotte sừng sững và kiêu hãnh chiếm lĩnh không gian của độ cao trên 70 tầng, lại nhìn xuống một mặt đường ướt loáng những lép nhép mưa, thì sự liên tưởng của gắn kết các hình ảnh trực quan đem lại cảm giác thú vị. Vài người đi đường vượt qua, ngoái cổ và chắc rằng họ đang tự hỏi, cái thằng đang dừng xe trên cầu kia có phải vừa từ Trâu Quỳ* xổng trại ra không ???

Khi những ngày khô ráo thì gió mùa lại nổi, vi vút lạnh và co ro nơi cafe sáng. Dựng thêm cổ áo, thu tay vào lòng và tìm một góc khuất gần cánh cửa, nhìn ra phố. Tấp nập người qua. Đủ các sắc áo trong các dáng hình. Sù sụ như những con gấu đóng trong những áo khoác cho ngày đại hàn là những ông đứng tuổi, những bà sồn sồn, khăn len quấn cổ dày bật lên như cố nhoai thoát ra mũ áo trùm đầu. Những dáng thiếu phụ cố tỏ ra thanh mảnh trong áo len bó mình và áo khoác siêu nhẹ chống lạnh. Nhưng dưới trời phùn, vẫn phải thêm một áo khoác chống mưa kiểu thời trang. Phụ nữ lúc nào cũng phải đẹp, dù mưa hay nắng. Nhưng với khẩu trang bịt mặt và cái nồi áp suất nhựa trên đầu, thì ai cũng giống ai cả.

Loa kèn sớm đã bắt đầu ruổi phố. Trong cái bàng bạc sáng sương, bó loa kèn sũng nước dường như hợp cảnh bên hồng nụ, phi yến... Một đôi xe thồ đứng tụm góc phố, làm bừng lên cái quang cảnh ảm đạm của ngày sương giá và ẩm thấp thiếu nắng mặt trời. Bởi cả vầng hoa kia, rực lên đa sắc đỏ tím chen với chói vàng hướng dương, thêm lấp lóa trắng xanh loa kèn khai nụ, làm góc phố ướt đẫm buồn thảm của thứ kiến trúc đô thị xuống cấp bỗng thành nét riêng. Đôi ba xe máy dừng lại. Hỏi han. Ngã giá. Rời đi... Một xe cảnh sát chở mấy chú trật tự đô thị xuất hiện, xe hoa tất tẩy dắt ngược lên vỉa hè trốn lánh. Như một viên sỏi ném xuống ao bèo vậy. Mấy chú trật tự đeo băng đỏ, giương mắt chỉ gậy dọa dẫm hàng hoa. Xe cảnh sát qua, hàng hoa lại túm tụm vào góc phố. 

Sưa đã nở lác đác. Thậm chí vài góc phố, sưa đã rụng trắng lấm tấm vỉa hè, tràn cả xuống đường. Sương giăng trắng hồ trên mặt nước gợn lăn tăn sóng. Chợt thèm một hơi ấm và mùi thơm cá nướng. Nhưng với mưa ẩm này thì không ngồi ngoài trời được. Cái thú đó chỉ có thể khi trời tạnh ráo, trải chiếu trên nền đất mà thôi. 

Đã lâm thâm những hạt rơi khi tối muộn. Mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo và rỏ giọt xuống trán, xuống mặt sau những giờ thể thao. Xếp đồ và ra phố. Một bát gân bò hầm trộn lẫn bắp bò tái chấm tương dấm ớt. Một chai rượu. Ngắm suốt cả quãng phố vắng dọc dài ánh đèn vàng đều tắp, dưới làn mưa lay phay thả bụi xuyên ánh cao áp. Quây quanh là thân hữu, thả lỏng cơ thể, thả lỏng cảm giác trong sự thiền định của cơ thể động, tận hưởng sự thư thái để như một phương pháp làm tự cân bằng trong rối ren xã hội...

* Trâu Quỳ: Tên một thị trấn ngoại thành Hà Nội, nơi có trại tâm thần.

Nguồn Tieu Phong

TÔI LẠY ÔNG, XIN ÔNG ĐỪNG LÀM THẾ, DÂN KHỔ LẮM!

Khoai@


Thật hết chỗ nói.

Nhân sự là việc hệ trọng, nó không chỉ liên quan đến cơm áo gạo tiền của người dân, mà còn ảnh hưởng trực tiếp tới việc hoạch định chính sách, tới sự phát triển bền vững của đất nước. Vậy mà sao mấy ông này cứ cắm đầu cắm cổ bổ nhiệm lấy được nhỉ?

Chuyện bổ nhiệm lãnh đạo cần lắm một cái nhìn công tâm từ phía người đứng đầu. Người lãnh đạo công tâm, khách quan, không lèo lá, tham lam, chắc chắn không thể để chuyện bổ nhiệm một ông lái xe, không bằng cấp, đã quá tuổi quy hoạch lên làm phó chánh văn phòng huyện ủy được. 

Thế mà nó vẫn xảy ra ở Nông Cống tỉnh Thanh.

Cho tôi lạy ông Bí thư. Xin ông đừng làm thế, dân khổ lắm!

----------------
Đọc xong vãi luôn. Mời xem bài trên Báo Giáo Dục Việt Nam:
----------------

Thanh Hóa: TỪ LÁI XE LÊN THẲNG PHÓ CHÁNH VĂN PHÒNG HUYỆN ỦY

Mặc dù đã quá tuổi và không có bằng cấp nhưng ông Nguyễn Văn Hiệp vẫn được bổ nhiệm giữ chức vụ Phó Chánh Văn phòng Huyện ủy Nông Cống.

Cán bộ chưa đủ chuẩn vẫn được bổ nhiệm

Dư luận đang hết sức bất bình về việc Huyện ủy Nông Cống (Thanh Hóa) bổ nhiệm ông Nguyễn Văn Hiệp (SN 1958, quê quán xã Tượng Văn, huyện Nông Cống) nguyên là lái xe cho cán bộ Huyện ủy giữ chức vụ Phó Chánh Văn phòng, dù ông này không có bằng cấp và đã quá tuổi bổ nhiệm theo quy định . 

Tài liệu mà phóng viên có được cho thấy, ông Nguyễn Văn Hiệp (sinh ngày 3/2/1958) trước khi về làm việc cho Huyện ủy Nông Cống, ông từng là giáo viên lái xe của Trường lái xe Quân khu 4 với trình độ học vấn cao nhất là 10/10. Năm 1985, ông được tuyển dụng vào làm lái xe cho Huyện ủy Nông Cống từ ngày đó đến trước khi ông Hiệp được bổ nhiệm.

Ngày 2/5/2013, ông Phạm Minh Chính, Bí thư Huyện ủy Nông Cống đã ký quyết định số 456-QĐ-HU bổ nhiệm ông Nguyễn Văn Hiệp làm Phó CVP Huyện ủy.

Quyết định bổ nhiệm ông Nguyễn Văn Hiệp giữ chức vụ Phó Chánh Văn phòng huyện ủy Nông Cống

Liệu việc bổ nhiệm cán bộ như cách làm của Huyện ủy Nông Cống có đúng theo quy định?

Đối chiếu với những quy định trong viêc bổ nhiệm cán bộ thì ông Hiệp không đủ điều kiện để đảm nhận chức vụ trên. Thời điểu bổ nhiệm, ông Hiệp đã quá tuổi (55 tuổi). Trong khi đó theo quy định tại điều 6, mục 1, chương II, Quyết định 27/2003/QĐ-TTg của Thủ tướng Chính phủ ngày 19/2/2003 nêu rõ tuổi bổ nhiệm cán bộ, công chức lần đầu không quá 55 tuổi đối với nam và 50 tuổi đối với nữ; Riêng các chức vụ trưởng phòng, phó trưởng phòng các quận, huyện và tương đương, tuổi bổ nhiệm lần đầu không quá 45 tuổi (cả nam và nữ)…Đó là chưa nói đến việc ông Hiệp chưa có bằng tốt nghiệp đại học

Biết sai nhưng vẫn bổ nhiệm?

Chiều ngày 12/3, trao đổi với Phóng viên, ông Phạm Minh Chính, Bí thư huyện ủy Nông Cống thừa nhận, việc bổ nhiệm ông Hiệp giữ chức vụ Chánh văn phòng Huyện ủy là sai quy định. 

Biết sai tại sao vẫn bổ nhiệm? Trước câu hỏi của phóng viên, ông Minh giải thích, thời điểm bổ nhiệm chức vụ cho anh Hiệp là lúc Huyện ủy thiếu nhân sự (?!).

“Trước đó, Chánh Văn phòng Huyện ủy Nông Cống là ông Nguyễn Tuấn Hùng được luân chuyển đi làm bí thư một xã trên địa bàn huyện. Lúc bấy giờ Huyện ủy Nông Cống chỉ còn có một Phó Chánh văn phòng, vì thế đơn vị có chủ trương bổ nhiệm thêm một Phó Chánh Văn phòng để đảm đương công việc của cơ quan”, ông Minh dẫn giải. 

Sau khi hoàn tất quy trình về việc bổ nhiệm cán bộ, Huyện ủy Nông Cống đã quyết định chọn ông Nguyễn Văn Hiệp là cán bộ lái xe của Huyện ủy vào vị trí trên. Cũng theo ông Chính, việc bổ nhiệm trên được làm đúng theo quy trình tuy nhiên chỉ là sai so với quy định.

“Trước khi bổ nhiệm, chúng tôi làm các bước quy trình và tất cả đều thống nhất chọn anh Hiệp. Sau khi xem xét, chúng tôi đã gửi báo cáo trình ban thường vụ Huyện ủy, khi xem xét Ban thường vụ Huyện ủy cũng thống nhất cao và cho phép dù vẫn băn khoăn việc anh Hiệp không có bằng đại học và đã quá tuổi bổ nhiệm”, ông Chính phân trần.

ông Phạm Minh Chính - Bí thư Huyện ủy Nông Cống

Theo vị Bí thư Huyện ủy thì ông Hiệp được bổ nhiệm làm Phó Chánh Văn phòng phụ trách hành chính, có nhiệm vụ chăm lo bảo quản cơ sở vật chất, an ninh trật tự trong cơ quan, quản lý nhà ăn… “Anh Hiệp chỉ làm việc văn phòng, đặc biệt là bảo quản 3 chiếc ô tô của Huyện ủy, chứ đi chỉ đạo cơ sở là anh Hiệp không làm được. Chúng tôi biết quá rõ là sai, tuy nhiên do anh ấy cũng sắp về hưu, chỉ còn một nhiệm kỳ nữa nên anh em chúng tôi cũng nghĩ đến chút cái tình mà quyết định để cho anh ấy giữ vị trí Phó Chánh Văn phòng Huyện ủy”, ông Chính cho biết thêm.

Mới đây, Bộ Nội vụ vừa đề xuất, trong 6 năm (2014 - 2020) sẽ tinh giản khoảng 100.000 biên chế trên cả nước (80% nghỉ hưu trước tuổi, 20% giải quyết thôi việc) với kinh phí 8.000 tỷ đồng giải quyết chế độ. Mục tiêu cuối cùng của đề án là đảm bảo chất lượng của đội ngũ công chức, để phục vụ các cơ quan hành chính Nhà nước.Việc Huyện ủy Nông Cống bổ nhiệm cán bộ chưa đạt chuẩn về chuyên môn và nghiệp vụ giữ chức vụ trong cơ quan Đảng và Chính quyền vô tình đi ngược lại với chủ trương của đề án trên.

ĐÀM VĨNH HƯNG CƯỠNG HÔN HÀ HỒ

Đàm Vĩnh Hưng "cưỡng hôn" Hà Hồ

Nhiều lần ngồi "ghế nóng" cùng nhau nên Hà Hồ và Mr. Đàm khá thân thiết.

Chiều nay (13/3), họp báo chính thức của chương trình The X-Factor- Nhân tố bí ẩn đã được diễn ra tại Q.1. Được khởi động từ tháng 11/2013, Nhân tố bí ẩn đã thu hút được rất nhiều thí sinh trên khắp cả nước đăng kí tham gia. Đây là cuộc thi tìm kiếm tài năng ca hát đầu tiên của Việt Nam quy cả ca sĩ đơn và nhóm ca. Ra đời ở Anh vào năm 2004, đây cũng là chương trình tạo nên tên tuổi của nhiều ngôi sao nổi tiếng thế giới như: One Directione, Leona Lewis,...


The X-Facetor- Nhân tố bí ẩn sẽ bắt đầu thử thách thí sinh bằng các vòng thi Tranh đấu, vòng Lộ diện, vòng Tourmalet- Chặng đua khắc nghiệt (liveshow) và hoàn thành hành trình của mình với Đỉnh vinh quang. Bên cạnh đó, trong những đêm biểu diễn trực tiếp chương trình , sự lựa chọn các thí sinh phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của khán giả, Giám khảo lúc này chỉ đóng vai trò hướng dẫn thí sinh.


Bộ tứ quyền lực của Nhân tố bí ẩn mùa đầu tiên: Hà Hồ, Mr. Đàm, Hồ Quỳnh Hương, Dương Khắc Linh.


Mr. Đàm và nữ ca sĩ xinh đẹp Hồ Hà đã có những giây phút đùa vui trước ống kính phóng viên.


"Ông hoàng" với ý định "cưỡng hôn" bà xã của Cường Đô-la


Luôn đồng hành cùng nhau trên ghế nóng, Hà Hồ và Mr. Đàm khá thân thiết với nhau.


Đàm Vĩnh Hưng và Hà Hồ đều chọn những bộ cánh thời trang đơn giản nhưng không kém phần sang trọng.

NHÌN PHẠM XUÂN NGUYÊN, ĐÔNG LA ĐÃ THẤY TÌNH TRẠNG: “RẮN RẾT NGHÊNH NGANG PHUN NỌC TRÊN DIỄN ĐÀN”

Điều này thì ông Lưu có thể kiện Nguyên ra tòa vì tội vu cáo bởi ông Lưu viết có sách mách có chứng. Ngược lại, tôi thấy ‘thi pháp” phê bình của Phạm Xuân Nguyên là lối viết điêu toa, ác độc, không chứng cớ. Khi quy kết Nhã Thuyên ông Lưu đều trưng ra chứng cớ cụ thể, Nguyên hoàn toàn không đếm xỉa đến để phản bác mà chỉ nói văng mạng mà thôi.

Tóm lại, Phạm Xuân Nguyên là thằng cơ hội, một loại ung nhọt của thể chế, một hậu quả của lỗi hệ thống; một điển hình về loại tôi cao, trí thấp, tâm tối. Còn nhiều điều để viết, nhưng thấy như thế cũng đủ, tôi không muốn làm độc giả mệt thêm nữa. Chỉ buồn là sao lại có tình trạng “rắn rết nghênh ngang phun nọc trên diễn đàn” như vậy. Phải chăng vì tính cả nể, xuề xòa, dĩ hòa vi quý hay vì cái gì khác?

PHẠM XUÂN NGUYÊN: THẰNG MÙ CHỮ, THẰNG LƯU MANH!

Loáng thoáng nghe Phạm Xuân Nguyên bảo ông Nguyễn Văn Lưu, cựu Giám đốc NXB Văn học, có lối phê bình văn học “chỉ điểm” từ lâu; nhưng mới hôm qua mới “được” đọc trực tiếp bài “Phê bình chỉ điểm” của Phạm Xuân Nguyên trên Quê choa. Lại Quê choa! Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Cả hai thằng đều mất nhân tính như nhau. Một đằng chầy cối bênh vực thứ thơ rác rưởi và quan điểm sáng tác bệnh hoạn là Nguyên thì gởi đăng trên trang cá nhân của Lập, một thằng cũng chày cối bênh vực thằng “San hô” lộn ngược lịch sử, khi cho chuyện đóng đinh vào đầu, đục răng, đục đầu gối tù binh Việt cộng ở những “Địa ngục Trần gian” chỉ là chuyện khai thác thông tin bình thường! Tôi biết rồi sẽ lại có những người không hiểu vấn đề phê phán tôi nhà văn, nhà thơ gì mà lại dùng từ thô lỗ thế, nhưng quả thật nếu quý vị hiểu vấn đề, chúng còn không xứng đáng được gọi bằng thằng nữa!

Mở đầu bài viết, Nguyên định nghĩa về Phê bình chỉ điểm như thế này: “Đây là sự định danh một kiểu gọi là “phê bình văn học” của Nguyễn Văn Lưu”; rồi tự tin khoe “đã được tôi nói lên tại diễn đàn của hai cuộc họp quan trọng… do Hội đồng lý luận phê bình văn học nghệ thuật trung ương và Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức” có Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Trưởng Ban Tuyên giáo Đinh Thế Huynh tham dự, ba ông Hồng Vinh, Đào Duy Quát, Hữu Thỉnh chủ trì.

Đọc xong, thực ra là chuyện giữa Nguyên với ông Lưu, Nguyên không đụng chạm gì tới tôi, nhưng tôi không sao kìm được sự tức giận khi thấy Nguyên đúng là một thằng lưu manh và mù chữ. Viết vậy tôi hoàn hoàn tỉnh táo hiểu Hiến pháp có điều khoản định tội xúc phạm danh dự người khác, nhưng tôi còn hiểu rõ hơn Hiến pháp cũng hiến định quyền tố cáo bọn lưu manh!

Để chứng minh cho ý mình nói ông Lưu có lối phê bình chỉ điểm, Nguyên viết: “Ông ta có quyền lấy trường hợp Nguyễn Huy Thiệp để khảo sát phê bình, nhưng cái lối tập hợp tư liệu các bài viết phê bình xoay quanh tác phẩm của nhà văn này rồi tổng hợp lại thành ra như một hệ thống có tổ chức phân công người định hướng tư tưởng, người viết bài... là có ý đồ xấu, là bóp méo sự thực đời sống văn học, là vu cáo những người phê bình có bài viết ủng hộ hiện tượng văn chương Nguyễn Huy Thiệp hành động như một “tổ chức””.

Khi khảo sát một vấn đề, tổng hợp toàn diện ý kiến người khác là một việc làm khách quan và khoa học. Còn nếu hiểu lịch sử vấn đề Nguyễn Huy Thiệp thì việc lăng xê Nguyễn Huy Thiệp còn hơn là “hành động như một tổ chức”, bởi Nguyễn Huy Thiệp từng là ngọn cờ đổi mới được Nguyên Ngọc phất lên, đến tận giờ Nguyên Ngọc vẫn luôn khẳng định tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp là thành tựu của đổi mới. Về dư luận phân ra hai phía khen và chê ông Thiệp (bản thân tôi từng khen nhiều hơn chê Nguyễn Huy Thiệp) không bàn ở đây, nhưng quan điểm chính thống của nhà nước đã kết luận chính thức là Nguyên Ngọc và cấp trên của Nguyên Ngọc là ông Trần Độ đã sai trong vụ “đổi mới” đó, trong đó có việc chính là đăng và tung hô Nguyễn Huy Thiệp. Cả hai, cả Trần Độ và Nguyên Ngọc đều đã bị mất chức, và chính Trần Độ đã thừa nhận Nguyễn Huy Thiệp có sai!

LƯƠNG TÂM GIÁ BAO NHIÊU?

Lương tâm giá bao nhiêu?

Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên "khực" một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Gã lái xe xuống đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại rồi chui vào gầm sửa xe. Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì xong. Gã lên xe nổ máy chuẩn bị đi tiếp.

Đúng lúc đó có một ông lão chăn bò bên cạnh đường chạy đến đập đập tay vào cửa xe, nói rất to: "Này anh lái xe, anh đánh rơi đồ kìa!". Ông lão vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau xe. Gã lái xe đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá chặn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Gã toét miệng cười, nói do vội đi nên quên mất. Nói vậy song anh ta vẫn cố ý nhấn ga cho xe chạy.

Ông lão vừa đuổi theo vừa quát to: "Anh làm người như thế à? Làm người phải có lương tâm chứ? Anh bỏ hai hòn đá to ở trên đường để cho người ta…"

Những lời trách cứ của ông lão chăn bò bị bỏ lại cùng đám bụi phía sau xe. Gã lái xe cười thầm trong bụng: Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân?

Chạy hơn trăm cây số vào thành phố, đến trạm kiểm tra của cảnh sát, Gã hết sờ túi này lại nắn túi nọ, tìm mãi không thấy giấy phép lái xe đâu. Gã thừ người ra: Giấy phép lái xe rõ ràng là để trong chiếc ví da lúc nào cũng mang trong người, vậy sao lại tìm không thấy? Cẩn thận nhớ lại, Gã mới chắc là chiếc ví da đã bị rơi khi mình chui vào gầm xe sửa chữa. Đành phải để xe lại trạm cảnh sát, Gã vội vã vẫy taxi quay lại chỗ sửa xe.

Khi quay lại chỗ sửa xe ban sáng, Gã tìm khắp nơi không thấy cái ví cũng không thấy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chặn bánh xe đã được ai đó khuân vào để bên vệ đường. Trên hòn đá thấy dán mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác hòn đá này lên trên đồi".

Ôi mẹ ơi! Hòn đá vừa to vừa nặng, ngọn đồi trước mặt lại vừa cao vừa dốc, vác hòn đá này liệu có bò lên được trên đó không? Gã kêu to lên: "Đừng bắt ép người ta như thế! Cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi!".

Khi Gã vác hòn đá đến chân đồi thì thấy một cái mũ lá có kẹp một tờ giấy viết mấy chữ: "Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi". Gã tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy cái mũ lá cũng có tờ giấy yêu cầu Gã cứ vác đá lên đồi, các chuyện khác miễn bàn. Không còn cách nào khác, Gã đành phải bê hòn đá vất vả từng bước bò lên.

Lên được đỉnh đồi thật không dễ gì. Vậy mà trên đó không thấy có người cũng không thấy giấy tờ lái xe, chỉ thấy có tờ giấy dán trên một thân cây yêu cầu Gã vác hòn đá theo hướng chỉ dẫn đi xuống phía dưới.

Xuống được dưới chân đồi vẫn không thấy giấy tờ, ngoài một tờ giấy yêu cầu Gã vác hòn đá đi ngược trở lên. Cứ như thế theo hướng chỉ dẫn trên các tờ giấy, Gã lái xe vác hòn đá đi qua mấy quả đồi nhỏ, mệt tưởng chết, cuối cùng mới thấy cái ví da của mình đặt trên một nấm mồ đất trơ trọi.

Giấy tờ đủ cả, tiền bạc không thiếu một xu.

Dưới cái ví tiền còn có một tờ giấy viết:

"Cái ví này là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ của nó. Anh có biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá đi một quãng đường xa đến trước nấm mồ này không? Đây là mộ của con trai tôi. Một đêm hai năm trước, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý:

" Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm".

(Sưu tầm)

NGUYỄN HUỆ CHI, NGUYÊN NGỌC VÀ PHẠM XUÂN NGUYÊN BỊ CÔNG KÍCH NẶNG TRÊN BÁO VĂN NGHỆ TPHCM



Trong những ngày nhân dân cả nước tiếc thương vĩnh biệt Đại tướng Võ Nguyên Giáp, người được nhân dân tôn vinh là anh hùng dân tộc, một vị tướng thiên tài, đồng thời cũng là một Đảng viên luôn mẫu mực, một học trò xuất sắc của Bác Hồ, thì Hội Nhà Văn Hà Nội do Phạm Xuân Nguyên làm chủ tịch đã có hành động ngược lại. Họ đã trao giải thưởng văn chương, tôn vinh ông Huệ Chi và ông Nguyên Ngọc, những người đã có những hành động chống lại Đảng và Nhà nước, phủ nhận thành quả cách mạng, trong đó có sự đóng góp rất lớn của Đại tướng, người từng trả lời Đạo diễn người Pháp Daniel Russel trong bộ phim “Cuộc chiến giữa Hổ và Voi”: “Tôi đã cống hiến cả cuộc đời mình, từng ngày, từng giờ, từng phút để phục vụ Đảng và nhân dân Việt Nam. Tôi chẳng hối tiếc gì cả”.

THƯ NGỎ NHÂN GIẢI THƯỞNG 2013 CỦA HỘI NHÀ VĂN HÀ NỘI VỪA CÔNG BỐ

ĐÔNG LA

Huệ Chi chính là một trong những người đã tổ chức soạn thảo Bản Kiến nghị về Bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992do Ủy ban dự thảo sửa đổi Hiến của Quốc Hột VN công bố, ký và xin chữ ký ủng hộ Bản Kiến nghị đó. Đồng thời họ cũng đưa ra DỰ THẢO HIẾN PHÁP 2013 của chính họ. Ngày 4/2, Bản Kiến nghị đó đã được ông Nguyễn Đình Lộc, Cựu Bộ trưởng Tư pháp, dẫn đầu đoàn 15 người, trao tận tay cho đại diện Ủy ban Pháp luật của Quốc hội. Trong đó có 72 người ký, Huệ Chi đứng thứ 5, Nguyên Ngọc thứ 39, Phạm Xuân Nguyên thứ 42.

Trong Bản Kiến nghị, tôi đã cho họ có một hành động vô ơn, “ăn cháo đá bát”, khi họ muốn xóa trắng cả lịch sử bởi họ đã viết: “Lời nói đầu không phải là chỗ để tuyên dương công trạng của bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào”. Trong Bản Kiến nghị, họ đã phản đối sự hiến định quyền lãnh đạo đất nước của ĐCSVN, người đã lãnh đạo nhân dân ta đánh thắng ngoại xâm, giành lại chủ quyền đất nước, và đang đưa đất nước dần phát triển: “…việc định trước vai trò lãnh đạo nhà nước và xã hội thuộc về một tổ chức chính trị hay một tầng lớp là trái với quyền làm chủ của nhân dân, quyền con người, quyền công dân”.

Thay điều đó, trong DỰ THẢO HIẾN PHÁP 2013 của họ, họ đã đòi đa đảng: “Điều 9. Đảng phái chính trị

Các đảng phái chính trị được tự do thành lập và hoạt động theo các nguyên tắc dân chủ. Quyền đối lập chính trị được tôn trọng”.

Trong Bản Kiến nghị, họ đã phản đối chính sách đất đai của nhà nước: “Điều 57 Dự thảo tiếp tục khẳng định đất đai “thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu” là duy trì quy định sai trái”.

Nước ta, chế độ phong kiến lạc hậu, giang sơn là của vua, ruộng đồng là của địa chủ, đã bị xóa bỏ. Đất đai là tài sản thiêng liêng mà biết bao anh hùng liệt sĩ đã đổ máu để giành lại cho tổ quốc, cho nhân dân. Vì vậy mỗi công dân đều có quyền sử dụng đất bình đẳng trước pháp luật nhưng không ai được độc quyền sở hữu đất. Đó là một chính sách đúng đắn của chế độ XHCN. Còn chuyện tệ nạn trong lĩnh vực đất đai, vì phát triển quá nhanh nên một phần là do văn bản pháp lý không theo kịp, một phần là do trình độ cũng như phẩm chất của cán bộ các cấp. Cái cần chỉnh sửa và bổ sung chính là về những cái đó chứ không phải chuyện sở hữu.

Trong Bản Kiến nghị, họ đã phản đối sự lãnh đạo của Đảng đối với Nhà nước: “Các nhánh quyền lực … không thể bị chi phối bởi bất kỳ một tổ chức hay cá nhân duy nhất nào, nghiêm cấm mọi sự độc quyền quyền lực”.

Trong Bản Kiến nghị, họ cũng đã phản đối sự lãnh đạo của Đảng đối với Lực lượng vũ trang: “Lực lượng vũ trang … không phải trung thành với bất kỳ tổ chức nào… Chúng tôi yêu cầu bỏ quy định lực lượng vũ trang phải trung thành với Đảng Cộng sản Việt Nam”.

Một vị tướng đã vạch ra âm mưu của họ, đã biến một đội quân cách mạng, một đội quân đã được sinh ra từ chính sự chỉ đạo của Đảng và Bác Hồ, mà “người anh cả”, vị “tổng tư lệnh đầu tiên”, chính là Đại tướng Võ Nguyên Giáp, thành một “đội quân rô-bốt”!

V. v…
Như vậy sự chống đối ĐCSVN và chế độ hiện thời của họ là toàn diện và triệt để. Sau khi đưa Bản Kiến nghị, họ đã tuyên truyền, vận động xin chữ ký rộng khắp để gây sức ép đối với Đảng và Nhà nước VN. Nhưng buồn cười ở chỗ bạn banconong trên trang blog của mình đã vạch ra sự gian dối của họ bằng cách gửi một danh sách ma với các tên được xếp đặt để chơi chữ:“Bần Sẽ Cho Nhân Sĩ Vố Đau”; “Ba Cái Trò Mị”; “Nguyễn Đình Tương” (ghép Nguyễn Đình Lộc với Nguyễn Phước Tương), v.v…

Trước hành động “lật pháp”, “lật đổ chế độ bằng chữ nghĩa” như vậy, cả ba người nói trên còn đều có bề dầy tiền sự chống phá đất nước theo nhiều dạng, nhiều kiểu khác nhau.

Về Nguyễn Huệ Chi

Đầu tiên, qua việc ca ngợi Cao Xuân Huy, Huệ Chi đã bác bỏ Chủ nghĩa Mác vốn lấy cơ sở lý luận từ Chủ nghĩa Duy vật Biện chứng: “Nếu từ trước tới nay chúng ta phân triết học thành duy vật và duy tâm… thì dưới con mắt Cao Xuân Huy, cách phân chia như vậy… không tránh khỏi vi phạm lô-gic”. Huệ Chi cũng đã tuyên bố: “học thuyết tương đối của Einstein rọi sáng cho cả một thời đại mới: thời đại “giải lý tính””. Dù không hiểu khoa học, nhưng Nguyễn Huệ Chi vẫn tuyên ngôn sai lầm như vậy bởi muốn rút ra “Ý nghĩa của cuộc đấu tranh phát huy tương đối luận”, để hành động phủ nhận thành quả cách mạng của mình có vẻ có “cơ sở khoa học”:

“Chúng ta đã từng rút được không ít bài học thấm thía về sự cả tin vào ý chí của một thời vốn được mệnh danh là “thời đại cách mạng lay trời chuyển đất” … khi ta mơ ước chân thành mà cũng có phần nông nổi về lý tưởng tối hậu của cuộc đấu tranh giai cấp”.

Từ những quan điểm đó, bằng mọi việc, từ viết bài, bênh vực những cá nhân phạm pháp, biểu tình, v.v… Huệ Chi đều ở trên tuyến đầu kích động, gây nguy cơ cho an ninh quốc gia. Đặc biệt Huệ Chi đã lập ra trang Bauxite Việt Nam lợi dụng mọi chuyện để chống đối. Gần đây nhất trong vụ Lê Hiếu Đằng kêu gọi “lập Đảng mới” mà dư luận đã phản đối quyết liệt, Huệ Chi: “được tin ông Lê Hiếu Đằng phải cấp cứu ở BV Bình dân, tôi và bạn bè đã đến thăm ông. Chúng tôi nhìn nhau khôn xiết bồi hồi”, rồi cho biết chỉ “vài ngày sau” Lê Hiếu Đằng đã gọi điện: “tôi đã ra viện, đã trở về với đội ngũ” và đã viết cái bài tai tiếng Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh… được chính Nguyễn Huệ Chi đăng trên trang boxit của mình.

Bàn về cái giải “Thành tựu trọn đời” của Huệ Chi, không thể không tham khảo ý kiến của GS Mai Quốc Liên và GS Nguyễn Đình Chú về tài năng cũng như nhân cách của Huệ Chi.

GS Mai Quốc Liên, trong bài Vu cáo chính trị, mập mờ học thuật, viết về công: “Ông NHC hầu như không làm công trình riêng. Ông chuyên đi “chủ biên” lấy bài nhiều người khác in, viết Lời giới thiệu rồi đề mình chủ biên”; về tài: “Đằng này là lấy của người, biên tập, chữa một số chỗ chứ đâu phải dịch? Sửa có 1 chữ cũng ký tên mình vào! Đúng là “lợn lành chữa thành lợn què”!”; về đức: “Hỡi ôi! …Giá như ông Nam Trân còn sống chả biết ông nghĩ sao! … Những học trò ấy đã vượt qua đầu ông, bất chấp tấm lòng và con chữ mà ông “bồi ủng”! Kể ra hơi tàn nhẫn. Mà không chỉ có Nam Trân. Đến cụ Nguyễn Sĩ Lâm, Viện trưởng Viện Đông Y, một nhà Hán học cự phách, … cũng bị NHC cướp chữ!”.
Rồi ông “Xin tạm kết đôi điều”: “Về mặt chính trị: ông NHC muốn giương cờ làm “nhà dân chủ” … đó là sự chọn lựa của ông. Nhưng, ông không nên vu cáo, chửi bới những người khác… “Dân chủ” mà như thế sao được? Dân chủ trước hết là phải tôn trọng những người khác ý kiến với mình, chứ đâu lại thô bạo, thô lỗ như một kẻ vô học, vô đạo thế. Theo tôi, ông không phải là người dân chủ. Ông đã từng tham vọng học thuật một cách “bá đạo”, nay nhảy sang làm chính trị lúc cuối đời. Tôi mong ông hãy suy nghĩ lại cho kỹ, đừng quá nóng giận mà mất khôn. Làm chính trị chẳng dễ hơn làm nghiên cứu đâu, ông NHC ơi!”

GS Nguyễn Đình Chú qua bài GS Nguyễn Đình Chú tranh luận về học thuật với Nguyễn Huệ Chi đã cho Huệ Chi với tư cách chủ biên đã lờ đi “công phu sưu tầm dịch thuật Thơ văn Lý – Trần của nhạc phụ tôi” là cụ Nguyễn Ðức Vân.

THƯỜNG VỤ ĐẢNG ỦY ĐẠI HỌC KINH TẾ QUỐC DÂN BỊ LỪA?

(GDVN) - Một thạc sĩ tố cáo việc bổ nhiệm sai quy trình đối với ông Đặng Ngọc Đức - Phó Viện trưởng Viện Ngân hàng - Tài chính.

Lập tờ trình và ký quyết định bổ nhiệm cùng một ngày

Trong quá trình tìm hiểu vụ việc, phản ánh những bất công mà Ths. Trần Đức Thắng (Giảng viên ĐH Kinh tế Quốc dân) đang phải hứng chịu, Báo Giáo dục Việt Nam tiếp tục nhận được đơn của một thạc sĩ đang công tác tại ĐH Kinh tế Quốc dân, tố cáo ông Nguyễn Văn Nam – cựu Hiệu trưởng ĐH Kinh tế Quốc dân, và ông Nguyễn Đức Hiển – cựu Trưởng phòng tổ chức cán bộ trong việc bổ nhiệm ông Đặng Ngọc Đức làm Phó Viện trưởng Viện Ngân hàng – Tài chính.

Ngoài ra, Báo Giáo dục Việt Nam cũng nhận được phản ánh bằng văn bản của PGS.TS Nguyễn Thị Thu Thảo – nguyên Phó Trưởng Bộ môn Tài chính quốc tế, Khoa Ngân hàng – Tài chính (nay là Viện Ngân hàng – Tài chính), đề nghị làm rõ việc bổ nhiệm ông Đặng Ngọc Đức làm Phó Viện trưởng Viện Ngân hàng – Tài chính không đúng quy trình.

Cả đơn tố cáo của của thạc sĩ này và văn bản phản ánh của PGS.TS Nguyễn Thị Thu Thảo đã được gửi tới PGS.TS Phạm Mạnh Hùng – Thứ trưởng Bộ GD & ĐT, kiêm Bí thư Đảng ủy, Hiệu trưởng Trường ĐH Kinh tế Quốc dân.

Theo đó, tại tờ trình số 18/TTr ngày 30/12/2011 của phòng tổ chức cán bộ do ông Nguyễn Đức Hiển ký nháy và ông Nguyễn Văn Nam ký trình Thường vụ đảng ủy họp cùng ngày có ghi: “Trước khi đề xuất nhân sự, Hiệu trưởng đã làm việc với một số cán bộ chủ chốt của Khoa Ngân hàng – Tài chính và nhận được sự giới thiệu và đồng thuận…”.

Trên cơ sở tờ trình, Thường vụ Đảng ủy trường ĐH Kinh tế Quốc dân đã thông qua nhân sự và ngay trong ngày 30/12/2011, ông Nam đã ký quyết định số 882 bổ nhiệm ông Đức giữ vị trí Phó Viện trưởng Viện Ngân hàng – Tài chính.

Đơn tố cáo nói rõ, ông Nam và ông Hiển đã vi phạm pháp luật trong công tác cán bộ, vi phạm những điều cấm đảng viên không được làm, gian dối khi làm tờ trình, gây ra dư luận xấu tại trường.

Tờ trình ghi rõ đã nhận được sự đồng thuận của cán bộ chủ chốt khoa Ngân hàng - Tài chính, nhưng những lãnh đạo khoa thời kỳ đó phủ nhận thông tin này.