Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

BẠN BÈ LÀ CÁI...BẸN BÀ.

Tôi có thằng bạn thủa thiếu thời, thân thiết lắm. Bọn tôi học chung từ mẫu giáo trường làng đến cấp hai trường huyện. Nhưng đến cấp ba thì nó chuyển trường tỉnh dưới thị xã học, theo sự di cư của song thân. Cái sự xa mặt cách lòng làm cho tình thân bơn bớt đi nhưng vẫn nghĩ về nhau bởi những điều tốt đẹp. Thi thoảng chúng tôi vẫn gặp nhau khề khà những câu chuyện cập kê mới lớn, chán đi thì vục mặt niêu gang mà nức nở cơm cơm rang, cơm nguội.

Tôi vào đại học. Nó chẳng thi thố gì bởi gia đình gặp phải biến cố bại sản tán gia. Ai đó dạy nó nghề nấu kẹo kéo. Nó kiếm ăn bằng cách đẩy xe kẹo kéo bán dạo bờ hồ dỗ trẻ nít. Thời đó vật ngang giá là dăm hào lẻ, bơ gạo hôi và cả những xoong nồi lông lá vịt gà aka đồng nát.

Bẵng đi không gặp lại bởi cuộc sống lôi mỗi chúng tôi đi xềnh xệch theo những lối chẳng giống nhau. Nhưng tôi vẫn hay nhớ về nó, nhớ về những trắc trở và cả những kỷ niệm hoa niên biền biệt. Và tôi tin nó cũng hay nghĩ về tôi như thế.

Ấy rồi tôi vô tình gặp lại nó trong một dịp gặp mặt hội doanh nhân đồng hương nơi phố hội, vào mùa 2007. Ai đó nói tận cùng của hạnh phúc là nước mắt và đỉnh điểm của nỗi đau là tiếng cười sao mà đúng thế. Chúng tôi mừng mừng tủi tủi trong niềm hoan ca lạc bầy lẻ bạn.

Chúng tôi xoắn xuýt lấy nhau như thời còn trẻ dại. Tôi ra sức kết nối lại những ân tình bè bạn những xa xưa. Chẳng mưu cầu gì cả mà bởi một lẽ giản đơn là chúng tôi đã...chớm già. Mà bọn già thì hay la đà quá vãng lắm. Để làm gì? Các bạn cứ chớm già đi thì khắc hiểu.

Bây giờ nó đã là một đại gia danh giá chuyên về ngành hàng thực phẩm và bánh kẹo cấp cao. Con đường lập nghiệp kể ra thì dài nhưng khởi nguồn lại là cái xe kẹo kéo thủa bần hàn nơi nhà quê xó xỉnh. Từ một thằng bán kẹo kéo, nó mở xưởng làm bánh kẹo gia công cho người ta. Vào cái thời xỏ lá, trẻ con cho đến người già đều hảo ngọt đến nan y. Mối lái từ một miền quê nghèo khó được mở bung ra gần hết nửa Bắc kỳ. Nó lập nhà máy, thâu nạp thợ thuyền, tạo nên cái thương hiệu trứ danh Keo Keo, hiểu theo nghĩa nôm na là...kẹo kéo.

Chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi tuần như là một quy ước. Ngoài cái việc bù khú bạn bè thì cũng là dịp để cho vợ con đôi bên thêm phần khăng khít và cái chính là những lúc say có dịp ôn lại chuyện cũ cho các thính giả thiết thân nức nở nghe chơi. Tôi với nó giờ có so đo thì khác gì công mái so với quạ khoang hay măng-sông so với đèn dầu hoặc ca la thầu so với củ ấu. Ấy nhưng nhờ cái cốt lõi kết giao xưa cũ nên vẫn giữ được nết tương kính thân tình. Ai đó nói giàu đổi bạn, sang đổi vợ, vợ nỡ đổi sim thời cũng không phải cho lắm nhưng tôi xin phép thêm vào là " hỏng chim thì...ăn cứt". Cái này thì đúng trăm trăm, cấm cãi hehe.

Ăn nên làm ra nên tiêu pha rộng rãi, hầu như đi ăn chơi với tôi hay chúng bạn nó chẳng để cho ai phải bỏ tiền bao giờ. Nó bảo đãi đọa các ông bà là ngân khoản dành riêng của công ty và trong trương mục tài chính có ghi là " làm từ thiện". Đừng hiểu điều này theo cái lối xỏ xiên mà tôi hay biên những khi lên cơn đểu giả, mà là thật. Từ thiện thật.

Tôi đi cùng nó vài lần nên tôi biết. Cách nó làm từ thiện cực khoa học và văn minh. Tỉ như đến trại thương binh là vài cái xe lăn cộng những túi vật phẩm là quà bánh mà theo nó nói là của nhà giồng được. Hay đến với các cháu học sinh là những quyển vở xinh xinh thơm mùi giấy và lại cộng thêm những túi quà bánh mà theo nó nói là của nhà làm ra. Công thức đại khái là như thế. Giáo khoa vỡ lòng về maketing hay bán hàng tôi không thạo lắm nhưng quả một công lợi hai ba việc thật. Và cái quan trọng là thỏa nỗi lòng của kẻ cho và người nhận cũng bớt đi nỗi phân vân.

Hôm nọ đọc báo tôi thấy tên doanh nghiệp nó bị bêu riếu vì cái tội tặng quà bánh toàn những hàng hết đát. Lướt mạng xã hội cũng thấy người ta oán thán kêu ca. Tôi không tiện hỏi và coi đó là những tai tạn thiện tâm lầm lỡ. Ở xứ sở này, làm điều tốt còn rủi ro hơn cả làm...điều xấu nhiều boong. Thật thà mà nói vậy.

Nhưng đến hôm nay, khi trung thu đang đến gần, tôi đọc báo thấy người ta đồng loạt ra quân kiểm tra chất lượng sản phẩm những doanh nghiệp sản xuất và kinh doanh bánh kẹo - thực phẩm. Vẫn là cái lối ra quân thời vụ để ngăn chặn những những gian dối mãi thương và cũng có thể là trục lợi thị trường. Tôi không còn tin vào mắt mình nữa khi báo người ta giật tít gai góc như da cóc tía, rằng " doanh nghiệp Keo Keo sử dụng chất cấm gây ung thư trong hàng loạt các sản phẩm bánh kẹo phục vụ trung thu và tết". Tôi hết cả hồn.

Máy tôi rung lên. Nó gọi. Tôi không nghe. Nó lại gọi. Tôi vẫn không nghe. Nó lại gọi. Tôi bực tức rồi nức nở " a nhô". Chẳng hiểu nó nói những gì nhưng câu kết là " mày hãy tìm thày cho tao...chạy thuốc".

Nếu tôi tìm được thày thì sẽ khuyên ngay là kê cho nó cái đơn có tên là...thuốc chuột.

Bạn mới chả bè. Thật đéo bằng cái...bẹn bà. Hiuhiu.

LÝ LỊCH VÀ CHÍNH SÁCH

Nhắc chuyện lý lịch vào ngành Công An, sau năm 1975 có 3 thứ xảy đến với người trong hàng ngũ và con em của người trong hàng ngũ chế độ cũ.

Một là cải tạo. Trước khi quân giải phóng vào Sài Gòn, VNCH đã tuyên truyền về 1 cuộc tắm máu. Nhưng điều đó không xảy ra, vậy thì cải tạo là vượt quá sự mong đợi rồi còn đéo gì nữa?

Trong các cuộc cách mạng hoặc chiến tranh trên thế giới thường được kết thúc bằng những cuộc thanh trừng. Chuyện đó bình thường, người ta buộc phải loại bỏ những kẻ có tư tưởng chống đối để trừ hậu họa. Hoặc nhẹ hơn là thay đổi tư tưởng của những kẻ đó, tức là cải tạo.

Đặc biệt sau 1975, Việt Nam rất rối ren, giặc ngoài có TQ, Ponpot, nếu không bắt nhốt những kẻ có khả năng nổi loạn thì ngoài phá trong chống chịu gì thấu? Đứng về mặt quản lý đất nước, việc đó hoàn toàn đúng đắn.

Hai là thuyền nhân. Cũng giống như mấy bố bị đi cải tạo, các thuyền nhân người Việt vượt biên ra nước ngoài sau đó quay lại chửi bảo ở trong nước khổ quá nên phải vượt biện.

Thời đó cả nước khổ chứ riêng đéo gì ai, ở trong trại ăn bo bo thì ở ngoài được ăn thịt chắc? Đám vượt biên thì thấy đất nước nghèo, qua nước ngoài tìm cái sướng, chúng nó bỏ tổ quốc mà đi có ai bắt ép mà kêu la bị chết trên biển quá trời. Đéo có thương cảm bòi gì bọn đấy.

Chỉ có 1 loại thuyền nhân bị ép rời VN bằng các chính sách khác nhau đó là Hoa Kiều. Bọn này chiếm đa số trong các thuyền nhân. Không ép chúng nó đi lúc đấy chết với chúng nó rồi.

Ba là xét lý lịch. Là con em những người trong hàng ngũ chế độ cũ thì là một vết đen trên lý lịch khiến cho nhiều người không thể tiến thân, đặc biệt là vào trong các cơ quan nhà nước.

"Tôi liên quan gì đến bố tôi?" Hỏi ngược thế đéo đúng, mày là con bố mày chứ liên quan gì nữa. Chẳng có ai muốn biết về thằng con mà không quan tâm tìm hiểu về thằng bố cả.

70% bố tồi thì con tồi, vì gen vì môi trường trưởng thành...30% còn lại thằng con có thể khác với thằng bố, nhưng kẻ làm chính sách nguyên tắc bất di bất dịch là chữ "đa số", "khả năng lớn".

Theo thời gian thì vấn đề xét lý lịch đã thoải mái hơn rất nhiều. Còn ai đó chịu thiệt thòi vì chính sách này thì hãy nhớ chính sách sinh ra nhắm đến đa số, chứ không bao giờ là tất cả.

Nguồn: Kẻ du đãng

TIỀN LỆ BÙI KIỀU NHI

Khoai@


Trước tiên, xin chúc mừng em Bùi Kiều Nhi và gia đình đã được Bộ Công an chiếu cố xét tuyển vào ngành công an. 

Có thể nói, việc làm của Bộ Công an thể hiện tính nhân văn và linh hoạt trong tuyển sinh tuyển dụng, và được dư luận ủng hộ.

Như đã phân tích ở bài viết"Trường hợp của em Bùi Kiều NHi và Luật sư Trần Vũ Hải", việc công an Quảng Bình thông báo em Nhi không đủ điều kiện học tập trong các trường công an và Học viện Chính trị Công an nhân dân chưa thể tiếp nhận em vào học là hoàn toàn đúng đắn. Việc của em Nhi là do lỗi của chính em và gia đình, và việc chấp nhận cho em vào học rõ ràng là sự chiếu cố dựa trên cơ sở tình cảm.

Tuy nhiên, sự phá lệ ấy có nguy cơ tạo tiền lệ xấu và dưới đây là một trường hợp tương tự.

Đó là trường hợp của em Nguyễn Đức Ngà (18 tuổi, ở huyện Nam Đàn, Nghệ An, trúng tuyển Học viện Cảnh sát nhân dân) đang có nguy cơ không được nhập học vì bố từng bị tù treo.

Trong kỳ thi vừa qua, thí sinh này đạt 29 điểm (Toán: 9, Vật Lý: 9,5 điểm, Hóa học: 9,5 điểm và một điểm ưu tiên). Xem ảnh bên.

Ngày 14/9, Ngà cùng bố là ông Nguyễn Đình Hóa (53 tuổi) lên Công an huyện Nam Đàn làm các giấy tờ thủ tục chuẩn bị cho việc nhập học. Qua kiểm tra, đơn vị này xác định ông Hóa từng bị Tòa án nhân dân huyện Nam Đàn kết án 9 tháng tù treo năm 1993.

Theo người đàn ông này, năm 1993, ông vướng vào một vụ đánh nhau. Sau khi tòa xét xử, ông Hóa bị kết án treo rồi ở nhà lao động sản xuất bình thường.
Hai năm sau tôi lấy vợ, sinh con. Tôi hoàn toàn không nhớ đến vụ việc năm xưa nữa nhưng giờ các anh công an nói vì tôi có án tích nên cháu không được vào học ở trường cảnh sát. Tôi bị suy sụp hoàn toàn. Chỉ vì tuổi trẻ của mình bồng bột mà giờ ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp của con thật sự không biết nói gì.

Ông Hóa tâm sự
Người cha này còn nói, nếu biết như vậy, ông đã đi xóa án tích rồi. Sau khi hết án treo, người nông dân này cứ nghĩ thế là đã giải quyết xong nên không để ý.

Chính vì bố từng bị kết án nên việc làm thủ tục nhập học của Nguyễn Đức Ngà bị dừng lại.

Đại tá Cao Tiến Mai – Trưởng Công an huyện Nam Đàn, Nghệ An, cho biết, sau khi nhận được giấy báo nhập học của Học viện Cảnh sát nhân dân đối với thí sinh Nguyễn Đức Ngà, Công an huyện đã xác minh, thẩm tra lý lịch của Ngà theo quy định của ngành và phát hiện, ông Nguyễn Đình Hóa từng có tiền án, bị tuyên phạt 9 tháng tù cho hưởng án treo về tội Cố ý gây thương tích. Theo quy định thì Ngà không đủ tiêu chuẩn chính trị để vào học ngành công an.

Vậy em Bùi Kiều Nhi đã được chấp nhận thì em Nguyễn Đức Ngà giải quyết ra sao, và liệu có còn những trường hợp khác tương tự?

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

LÁ CẢI ƠI, SAO MÀY NGU THẾ?

Lá cải ơi sao mày ngu thế?


Luật Hình VN có tình tiết tăng nặng là giết trẻ em và người thân.

Đây là thàng giết người máu lạnh, nó giết trẻ con, tệ hơn nữa, nó giết con đẻ nó, nó là quái vật cần phỉ nhổ, mâu thuẫn với với vợ nó hay do nghèo, không phải lí do nó đốt sống 3 con nó ..

Và mạng chó của nó có chết cùng, cũng không khỏi bị phỉ nhổ vì là tên giết người máu lạnh đê tiện, tâm địa ác độc của nó là làm người vợ đau khổ suốt quãng đời còn lại, đó là lí do nó giết luôn 3 đứa trẻ vô tội.

Thương xót gì thằng giết người máu lạnh hả lá cải ơi ??

Tiên sư lũ lá cải nhầm lẫn hết rồi lá cải ơi.

Nó chết rồi cũng cần bị phỉ nhổ. Để lũ cha mẹ ngu học không giết thêm trẻ con kiểu này, hãy chết 1 mình thôi.

Con nó không cần chúng mài đẻ ra, nhưng khi đẻ ra, thì chúng mày ko có quyền giết chúng ngay cả khi chúng mày không nuôi được.

Lũ trẻ hẳn đã rất sợ hãi gọi tên bố mẹ chúng trong căn phòng khóa đầy khói.

Thằng giết người.




Nguồn: Pín 

Pín: DÂN OAN MẤT ĐẤT

Dân oan mất đất


Bị lấy đất sướng, nói thế cho nhanh mẹ nó luôn. Con nào bật vả vỡ mẹ mồm luôn. 

Làng này thấy làng bên đc lấy đất làm khu đô thị thì tỵ đến cả năm trời, ẻo ôi gớm chết chết chúng nó từ khi mất đất nói chuyện tinh tiền tỷ, trong khi mình làm ruộng cả đời đéo biết tờ 500 nghìn trông nó thế nào? với số tiền được đền bù, bà con mất đất có thể mua 1 căn nhà giống i-như-đúc làng bên đủ nhà nói cây mít ao cá, và vẫn ăn ra 1 cơ số tiền. Ai ai cũng hỉ-hả.

Chổng mông cấy hái, căn thẳng đường cài bằng cái lồn trâu, cả đời chưa lúc nào ngớt cái mồm than khổ, mà địt mẹ bần nông chúng nó khổ thật chứ đéo phải đùa, đéo gì làm ra hạt thóc mà rẻ bằng nửa ốc bươu? càng nhiều thóc, giá càng rẻ, thế mới củ cặc. 

Nếu anh chị hỏi 1 nông dân ràng họ muốn con họ làm gì sau này? 100% câu trả lời là KHÔNG phải làm nông dân.

Thế đất đâu ra? đó là nhờ Cụ và cuộc cải cách ruộng đất vĩ đại, cướp mẹ hết đất bọn địa chủ chia cho bần nông, sau địa chủ hết, thì ủn mẹ bọn trung nông lên cho đủ số, có nhiu ruộng cướp sạch, càng tố khỏe thì càng cướp đc nhiều đất, bần nông gì chứ vu oan cho người ngay chúng nó là vô địch, đúng tới tận bây giờ.

Cướp thì nhanh, cơ mà giờ lấy đất của bần nông khó hơn tìm đường lên cung Đẩu suất, gì chứ đòi bồi thường giá trên trời bần nông là vô địch.

Làm đường, làm cầu, làm thủy lợi? cứ đợi đó nhé:

Bần nông làm ruộng mặc định là khổ, đéo nói nhiều. Hoặc đéo bao giờ sướng, phát tài mua đc cái way tầu là sướng lắm rồi, lao lao chùi chùi suốt.

Thế lấy ruộng thì bần nông có vui không? Vui, nói thế cho nhanh. Nó đền phát bằng cấy lúa cả đời.

Cầu Nhật tân NN đền 250K/m2 đất ruộng, nhưng dân vẫn không cho đo đạc để đền, cuối cùng lằng nhằng đến bây giờ, và có thể sang năm vẫn chưa giải tỏa xong, trong khi NN đã nộp phạt 155 tỷ đồng cho nhà thầu Nhật bản, tiền thuế của dân đó, anh chị ạ.

Ví dụ giá giờ đền 70k/m2 đất ruộng có sổ đỏ, giá hỗ chợ chuyển đổi ngành nghề gấp 3, là 210k, tổng cộng 280k. ( ở hanoi là gấp 5 nhé)

1 hộ có 1 ha ruộng 10000m2, non-hanoi, sẽ đc đền 2 tỷ 8 chưa tính các khoản liù tùi khác, vui không? quá vui hehe, liền bà đéo phải chổng mông cắm mạ, liền ông đéo phải ê a vặt diệt với thước ngắm lồn trâu. Ô vui quá sá á là vui..

Và bớt đc đất trồng lúa, nghĩa là có lợi cho chính nông dân, giá lúa sẽ cao hơn và bà con sẽ kiếm khá hơn, tất cả đâm đầu vào lúa thì ăn cạc. 

Mộ giả bần nông đắp đòi bồi thường - ảnh ăn cắp

Vui sao vẫn nhiều dân oan đòi đất thế? 

Vì bần nông đéo ưa, cứ 100 cô thì có 1 hay dăm cô không ưng bị lấy đất, càng nhiều khu đô thị mọc lên, càng nhiều bà con ỉa ngập Mai Xuân Thưởng. Lí do thì vô vàn.

Anh ba Dũng đệ tôi sẽ lấy đâu đó 15 nghìn ha lúa sắp tới, vậy cần kéo thêm vài cái toa lét di động đến Mai Xuân Thưởng cho bần nông ỉa, gì chứ chắc chắn họ sẽ lên đông-đông là với cờ Đảng ảnh Bác và ni lông rách làm lều, đun lá khói mù mịt pha trà bồm hãm thuốc lào há hốc mồm xem phố xá.

Ví như cả làng thành khu đô thị thì ưng lắm cả làng, nhưng vài anh làm nghề nấu nhựa hay lông gà lông vịt hay mổ chó thì không ưng, vì nếu làng chuyển thành thành phố, họ ko đc tự do làm ô nhiễm môi trường nữa, mà sang làng khác chưa chắc dân làng đó cho họ đun nhựa khét lẹt hay xả cứt chó xuống ao!!! Họ quyết đéo đi, thế thì mới có cưỡng chế đập dùi cui vào thóp, rồi mẹ la con khóc ầm ĩ cả. Các anh dân chủ có dịp mở loa ràng thì là "Khóc ròng mẹ liệt sĩ thành dân oan mất đất".... đại để thế. 

Hoặc 1 đường cao tốc băng qua đất nhà họ, họ quyết ko đi vì giá đất lên cao vọt, họ đòi 1 mức giá không có trong não bộ bất kì 1 bậc thầy hài-ước nào..

Dân oan có thực sự oan hay họ chỉ là những người không hiểu biết Pháp luật? thôi thì mỗi người 1 kiểu tôi kệ không giải thích nổi.

Phân tích vĩ mô tý dcm hehe.

Đất là của không ai sất, nhà nước quản lí, phần lớn giao cho bần nông cài cấy. 

Vấn đề bần nông đéo biến chỗ đất đó thành tiền, suốt ngày than đói, thành ra nhà nước thu đc tý ty hoạc chả thu đc đồng đéo nào. 

Đến con chó cũng biết để phát triển, thì cần đường xá, cầu cống, sân gôn, sân bay đường tào hỏa, khu đô thị mới, và lúa sẽ mất chỗ. 70% đất nông nghiệp hiện sinh lời ít hơn 30% đất đô thị, cần giảm lúa lang lạc lợn, các quí anh chị ạ.

Ví dụ vụ tiêu biểu dân oan Đặng Ngọc Viết, người bắn đòm vĩ đại, tôi gọi là anh hùng côn xoai. Vì anh dùng côn xoai giải quyết vấn đề.

Mất đất thì nhân dân vùng đó vui vẻ rồi, không có gì bật, Bà con khu cái đéo gì tên bá bá đó ai cũng vui, cầm tiền mổ trâu bán thịt, từ nay đấm buồi vào cây lúa. Nhiều anh chỉ đọc qua mà không thấy vấn đề đơn giản, 100 anh đồng ý cầm tiền và vui trong khi chỉ 1 anh bật, thì cứ tung hô 1 anh bật mà lờ mẹ đi 99 anh ưng, thế là đéo tốt nhé hehe.

Anh Viết có thể chọn tiền và nhà Tái định cư, anh chọn tiền, 500 củ làm tròn.

Với số tiền đó, anh sang làng khác mua đc 1 căn nhà i hệt đủ nhà ngói cây mít giếng thơi ao cá, và thừa ra 1 khoản dưỡng-già. Khi lấy tiền, anh cũng đéo ngu đâu.

Vào Nam cư trú 1 hồi, anh đổi ý, đòi lấy nhà tái định cư.

Đọc lá cải thì anh có dính tí cờ bạc, và trước khi manh động anh đã phải cắm xe máy, tôi đoán ẩu anh tiêu hết nhẵn 500 củ rồi. Ít người tự tử khi còn nguyên 500 củ.

Ko được như ý, anh hùng côn xoai xông vào cơ quan, hiên ngang chặn của phòng, nã 5 nhát vào 5 đầu lâu bọn cạo giấy, 1 sèo đầu, 4 trúng.

Rồi anh ngẩn ngơ bên tượng Phật, viên cuối anh bắn tin tim, về đất Phật.

Nhiều anh chị hết sức ưng ý tình tiết này, tôi nói ngay là chả Phật nào tha tội cho anh hùng côn xoai hết, giống như 2 nhà tranh chấp đất, anh bắn chết anh thợ xây tường, láo, dã man và láo. anh là Tên khủng bố đê tiện hèn nhát súc vật, và tiện mồm địt mẹ luôn thằng nào tung hô hành vi này.

Nhẽ ra anh phải tham khảo kĩ giữa đất và nhà để có lựa chọn sáng suốt, nếu chọn tiền, kí giấy nhận tiền rồi và phá hết rồi anh phải chấp nhận, sao lại cò - quay sang nhà và bắn người khi không được như ý? anh Bần nông côn xoai? anh là ai mà có quyền lấy đi mạng người khác 1 cách vô pháp vô thiên? 

Vậy nếu anh Viết phá hết rồi thì tiền đâu bù vào để lấy nhà lếu được ok? tôi đoán thiếu gì cao thủ cho vay, lếu nhà bán ra nhiều tiền hơn mua vào, thì anh hùng côn xoai của chúng ta sẽ đc vay bởi bất kì ai, họ sẽ lấy chính cái nhà làm thế chấp.

Nếu anh hiền hơn, có lẽ anh sẽ thành 1 dân oan trải chiếu điều ngồi bắn thuốc lào ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng. 

Bọn trí thức củ cạc luôn tung hô những người dân oan giữ đất, không cần biết thế nào, nhưng tao báo cho chúng mài biết, non sông này có được trở lên sánh vai với các cường quốc năm châu hay không (lời ai đéo nhớ) thì phải có đường xá, đô thị, nhà máy, khu công nghiệp, chứ chỉ cấy lúa, thì chỉ có bốc cứt ăn vã thôi haha.

Đừng nhìn vào 1 vài người giữ đất, hãy nhìn số đông hơn được lợi thế nào, và nhìn xa hơn nữa cho 1 xứ xở mà lúa rẻ hơn ốc biêu vàng. 

Đá tý thơ aha: 

Bố con mình đấm buồi vào siêu thị
Cứ chợ làng cua ốc ta chơi
Ra đầu hồi bẻ gai cây bưởi
Nhểu ốc ra, chấm mắm, nhậu tung giời.

Bố con mình cũng đấm buồi vào bia bọt
Vủa chua vửa khai, chả có vị đéo gì
Diệu tao nấu, gạo nhà, men thửa
Uống say say là, lại có bã cho heo.

Bố con mình cũng dí buồi vào xa lộ
Cứ đường làng đất đỏ ta đi
Mùa gặt đến đường phủ đầy rơm rạ
Mùi lúa thơm theo mãi đến tận nhà.

Bố con mình cũng đấm buồi vào đại học
Nhiều chữ làm gì, mày định giật trạng nguyên ?
Sáng thức dậy, ăn hết niêu cơm cháy
Xách cái cày, theo thước ngắm lồn trâu

Nguồn: Pín Nghé

LÁ THƯ ĐOÀN VĂN VƯƠN?

KhanhKim@


Lá thư Đoàn Văn Vươn?

Tiếng súng Đoàn văn Vươn ở Tiên lãng đã tắt cách đây gần 4 năm. Nhưng lạ thay gần đến mồng 2 tháng 9 năm 2015 bỗng dưng được hâm nóng trở lại, và "nổ vang trời" từ lỗ miệng các lều "dân chủ".

Chẳng là anh Cu Vươn đang được thiên hạ thổi ống đu đủ phong thành “Anh hùng hoa cải” (bởi ngày 31/8/2011 Cu Vươn dùng súng bắn hoa cải bắn vào người thi hành công vụ), vừa được tha tù trước thời hạn vì cải tạo tốt sau 3 năm thọ án, với tội danh chống người thi hành công vụ, cố ý giết người và tàng trữ vũ khí. 

Chuyện chẳng có gì đáng nói, đáng bàn bởi anh Cu Vươn là thằng tù cũng như biết bao người tù khác, vì vi phạm pháp luật nên phải vào tù đó là lẽ đương nhiên. Thế nhưng anh Cu Vươn là một trường hợp đặc biệt, trên cả đặc biệt, nên được mọi người quan tâm, nhất là đám rận chủ trong nước và những tổ chức, cá nhân chống đối Chính quyền, cùng các hãng truyền thông lá cải lại quan tâm quá mức. Ấy là trước ngày 2/9 khi nghe tin Cu Vươn nhà ta được đặc xá, báo lề phải cũng như lề trái xúm vào ‘Câu viu giật tít”. Báo lề trái chẳng nói làm gì, đáng trách một số báo chính thống lại có cách đưa tin theo dạng lề phải, nhưng cũng không kém gì giật tít, câu viu, “vô tình hay cố ý” đã bắt người đọc nhớ lại một sự việc buồn xảy ra tại Tiên lãng Hải phòng cách đây gần 4 năm, đáng ra cần phải quên, đã quyên giờ lại phải nhớ lại bởi cách làm báo “thối mồm” của mấy tay bồi bút mất nhân cách.

Cu Vươn gây nên tội, suýt nữa gây ra tội ác tày trời khi nổ súng, chuẩn bị cho nổ bình Ga để sát hại những nhân viên công lực khi thi hành nhiệm vụ. Với 5 năm tù, y đã phải trả giá về hành vi coi trời bằng vung của mình. 3 năm rưỡi tù giam, sau 3 năm, 7 tháng, 21 ngày sống tại trại giam Hoàng Tiến (Chí Linh, Hải Dương). thay vì năm cải tạo tốt, mừng cho Cu Vươn Tiên lãng. Cứ tưởng một ngày ngồi tù bằng thiên thu tại ngoại là bài học trường đời, cảnh tỉnh nhớ đời của Đoàn văn Vươn

Việc ra tù trước thời hạn là một niềm vui lớn đối với cá nhân Cu Vươn và gia đình, đồng thời thể hiện sự nhân đạo của pháp luật đối với những người thật tâm hối cải. Người ta tin rằng nụ cười khi ra tù là một nụ cười thật, một nụ cười hạnh phúc, chứ không thể là một lí do nào khác ẩn ý sau nụ cười rạng rỡ này. Vậy mà hôm qua từ Blog của thằng Tễu (Xuandienhannom) lại lòi ra một bức thư của Cu Vươn với giọng điệu khác hẳn. Với lời văn rãi bầy đầy hằn học, lẫn vô ơn quay ngoắt 180 độ để nói xấu chính quyền, thanh minh tội lỗi của mình. Từ một người vi phạm pháp luật bị ngồi tù, đã ăn năn, hối lỗi vì hành vi tội ác của mình, đến việc cải tạo tốt để được hưởng lượng khoan hồng của Đảng và Nhà nước, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ ngày nào khi được ra tù trước thời hạn của cu Vươn tưởng nói lên tất cả, giờ đây đã trở thành con số không tròn chĩnh và dự đoán có nhiều khả năng cu Vươn đang dần quay trở lại quỹ đạo ban đầu của vị trí xuất phát, khi Vươn đã và đang tự biến mình thành một kẻ khác, tự bán rẻ lương tâm cho quỷ dữ, khi chụp hình với đám dân chủ giả cầy “treo đầu Dê bán thịt Chó” như TS Nguyễn xuân Diện, TS nguyễn quang A, Nguyễn trường Thụy, bên cạnh Vươn là bó hoa, mang đầy sự giả rối và nỗi bất hạnh, của những âm mưu nguy hiểm, ẩn chứa hiểm họa khó lường.

Ngay sau khi ra tù, Vươn được lũ dân chủ giả cầy bám đít, tung hô, kích động và tung hô thành "anh hùng hoa cải", vì điều này, lá gan của Vươn đang dần to trở lại. Bằng chứng là Vươn tuyên bố với BBC, RFA rằng: "Tôi sẽ vẫn tiếp tục làm như thế".

Không biết Vươn nghĩ gì khi tuyên bố một cách hung hăng như vậy?


Ai cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc gương mặt của Vươn lúc ra tù, y đã từng chia sẻ: "Trở về thấy lòng xốn xang, bâng khuâng khó tả. Tình cảm họ hàng, làng xóm, bạn bè dành cho 2 anh em vẫn như ngày nào khiến tôi bật khóc, quyết tâm hơn để làm lại từ đầu". Thế nhưng hôm nay Vươn lại nói, làm khác làm mọi người thất vọng, bởi Vươn vẫn "ngựa quen đường cũ", tiếp tục leo lên nấc thang cuối cùng của sự đốn mạt tráo trở, đồng hành với lũ quỷ dữ mà nhắm mắt ký bừa vào bức thư mang tên mình nhưng thực chất không phải là của mình. 

Đó là điều nhục nhã cho Đoàn Văn Vươn.

Sau những gì Vươn thể hiện, người dân lương thiện đang tự hỏi: Một anh Vươn miệt vườn chính hiệu, suốt năm “bán mặt cho đầm cá, bán lưng cho trời”, quanh quẩn sau lũy tre làng, đã từng đi tù 3 năm 7 tháng 21 ngày và với trình độ ấy, liệu có khả năng, có đủ thời gian suy nghĩ, tư duy để cho ra lò một sản phẩm gọi là thư "Cảm ơn" hay không?  Liệu rằng với cái trình của vươn có thể nào cho ra đời được một lá "Thư cảm ơn" mà thực chất là một lá đơn tố cáo, bôi xấu chính quyền, rao giảng đạo đức để chạy tội cho bản thân, với triết lý KT áp nguyên bản của Chủ nghĩa Mác Lê, cùng với 3 điều khuyên, như những điều góp ý, chuẩn mực đến từng câu, chữ với đảng và Nhà nước?

Tất nhiên là không thể!

Nếu ai có thời gian đọc kỹ và đọc hết lá thư, người ta có cảm tưởng "anh hùng hoa cải" Đoàn Văn Vươn đã là một "chính trị gia" tầm cỡ, hoặc chí ít cũng tốt nghiệp HVHC Quốc gia,. Thế nên cũng dễ hiểu Vươn với trình độ ABC của mình, nay đánh được chữ bằng vi tính, đầu óc được thăng hoa nở ra những triết lý dài lê thê những 6 trang giấy, chuyện lạ có thật hiếm có ở VN. 

Đặc biệt nữa Vươn nói chuẩn, nói đúng đến từng chi tiết trong các Nghị quyết, Chỉ thị của Đảng và Nhà nước? Với lối hành văn chặt chẽ, mạch lạc không chê vào đâu được, của một người có trình độ, hay một nhà chuyên viết Văn, có kinh nghiệm trong soạn thảo văn bản? Một bộ não thần sầu về “công nghệ nghiên cứu” nhanh, chuẩn và đúng như sách, thì người ta dễ dàng khẳng định chắc chắn, đây không phải từ cái đầu mít đặc của thằng tù Đoàn Văn Vươn. Và người ta cũng lại nghĩ ra rằng “sản phẩm” được tạo ra là một lá thư cảm ơn nhưng lại mang nội dung vô ơn, rất giáo điều này, chắc chắn là của một người có học tỷ như TS Hán Nôm Nguyễn Xuân Diện chẳng hạn!

Trước khi ra tù Đoàn Văn Vươn Không nghĩ rằng mình lại có bạn và lắm người quan tâm đến như vậy, những người ở đâu cứ như từ trên trời rơi xuống, chẳng thân quen, đếch bạn bè, Vươn cũng chẳng hiểu gì về họ bởi từ xưa đến nay Vươn chỉ quanh quẩn sau lũ tre làng. Nay lắm bạn, được nhiều người quan tâm, được báo chí thăm hỏi. Nhưng Vươn đâu có hiểu mình là một thằng tù cá biệt của đặc biệt, Vì thế điều gì sẽ đến và đã đến và Vươn cũng không hiểu tại sao nó lại đến với mình nhanh như vậy? Hóa ra sau khi ra tù xung quanh Vươn đã có hẳn một bầy rận rệp đổ xô về, chúng đã nhồi nhét vào cái đầu đất của Vươn, những tư tưởng, những điều mà từ xưa đến nay Vươn không có, Vươn không biết và cũng không bao giờ nghĩ đến, nhiều điều mà Vươn cũng không hiểu, giờ tự nhiên thành có, nó cứ như một thứ hàng xa sỉ quá tầm với và quá tầm hiểu biết của Đoàn Văn Vươn. Bức thư “Của người phúc ta này”, đã nói lên tất cả dã tâm đê tiện của một lũ, một lĩ những Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang A. 

Đoàn văn Vươn đang tự sướng mà không biết mình đang bị chúng lợi dụng, đứng tên một lá thư, nhưng sự thật là không phải của mình. Vươn quá ngu, quá ngẫn, vẫn tưởng mình là “anh hùng hoa cải” khi đứng ra làm bia đỡ đạn cho những kẻ bất lương...với kiểu ném đá dấu tay, gắp lửa bỏ tay người. Nếu có chuyện gì xảy ra Vươn sẽ là vật tế thần cho chúng. Hãy đợi đấy Đoàn Văn Vươn…. 

Để rộng đường dư luận xin được đăng tải bức thư của Cu Vươn lấy ra từ Blog Tễu để mọi người cùng phân tích, mổ xẻ mớ lý luận của đám dâm chủ đã nghĩ thay, viết thay cho Đoàn Văn Vươn.

*************************

Lời dẫn: Chúng tôi nhận được Thư Cảm ơn của Ông Đoàn Văn Vươn, thay mặt gia đình bày tỏ tri ân tới các cá nhân, đoàn thể, các cơ quan báo chí, thông tấn trong và ngoài nước đã chia sẻ và đồng hành cùng anh em và gia đình ông trong suốt thời gian qua. 

Thư ông viết không có lời cảm ơn gửi tới Đảng, Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ hoặc các bộ, ngành mà chỉ có lời cảm ơn RIÊNG tới các cá nhân và tập thể những người có lương tri trong các cơ quan đó mà thôi.

Riêng với các vị chức sắc Toà Giám Mục Hải Phòng, Giáo xứ Thái Hà, Giáo xứ Suý Nẻo thì gia đình Phê rô Đoàn Vươn đã tới tận nơi để cảm tạ. Chiều Chủ nhật, 13.9.2015, vợ chồng ông Vươn và vợ chồng ông Quý đã tới Nhà thờ Thái Hà, Hà Nội để cảm ơn, và đã được Linh mục Gioan Nguyễn Ngọc Nam Phong và Linh mục Giuse Nguyễn Văn Toản tiếp.

Gia đình Ông Đoàn Văn Vươn nhờ các cơ quan thông tấn báo chí, các trang mạng xã hội đăng tải rộng rãi bức thư này để lời tri ân của gia đình đến với tất cả mọi người.

Dưới đây là toàn văn thư cảm ơn của gia đình Ông Đoàn Văn Vươn.

THƯ CẢM ƠN
Ngày 31/8/2015, anh em chúng tôi được phóng thích tại nhà tù Hoàng Tiến, Sao Đỏ, Chí Linh, Hải Dương qua 3 năm 7 tháng 25 ngày vì bản án bất công và vô lý.
Thay mặt cho toàn thể những người anh em trong gia đình tôi bị giam cầm, bị bỏ tù một cách oan khuất, bằng lá thư này, tôi chân thành gửi lời cảm ơn chân thành và lòng tri ân sâu sắc nhất tới: 
- Các quý ông, quý bà trong các cơ quan của Đảng, Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ, các bộ, ngành từ trung ương đến địa phương, 
- Các vị lão thành cách mạng, các vị nguyên là lãnh đạo trong các cơ quan Đảng, Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ như Chủ tịch nước Lê Đức Anh, Thứ trưởng Bộ Tài nguyên – Môi trường Đặng Hùng Võ, Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, Phó Ban tổ chức trung ương Nguyễn Đình Hương... 
- Ủy ban Công lý và Hòa bình, Hội đồng Giám mục Việt Nam, Tòa Giám mục Hải Phòng, Giáo xứ Thái Hà và các giáo xứ trong cả nước 
- Các nhân sĩ trí thức, luật sư, các bạn sinh viên trong các trường đại học, cao đẳng, trung học chuyên nghiệp, các thế hệ thanh niên, 
- Các nhà doanh nghiệp, các nhà hảo tâm trong và ngoài nước, 
- Các tầng lớp nhân dân yêu chuộng công lý trên khắp thế giới, 
- Các cơ quan thông tấn báo chí, đài phát thanh và truyền hình, các blogger, các nhà báo tự do trong và ngoài nước, 
- các văn phòng luật sư … 
Gia đình tôi cho rằng, nếu không có sự ủng hộ của các quý vị, mà đặc biệt là các cơ quan thông tấn báo chí, các nhà báo tự do trong và ngoài nước thì gia đình tôi không thể có thành quả ngày hôm nay. 
Giờ đây ngồi xâu chuỗi lại các sự kiện đã xảy ra, tôi không thể hình dung nổi tại sao gia đình chúng tôi luôn sống và làm việc theo đúng Hiến pháp và pháp luật, Kính Chúa và Yêu Nước, quyết tâm khai hoang, lấn biển để làm giầu và “đánh thắng” như những năm 1980 thành phố Hải Phòng đã có khẩu hiệu, mà lại bị cả một chính quyền hùng mạnh nòng cốt là lực lượng công an, quân đội, có chó săn, có súng bắn xuyên bê tông cùng tất cả lực lượng chính trị hùng mạnh nhất từ xã ra đến thành phố - chính quyền vẫn tự xưng “chính quyền của dân, do dân và vì dân” - giữa thanh thiên bạch nhật đến đốt phá, cướp bóc tất cả tài sản của gia đình tôi, bắt mọi người vô tội trong gia đình tôi bỏ tù một cách oan uổng và khuất tất, không cần đến pháp luật, hành vi và việc làm đó của chính quyền huyện Tiên Lãng có sự hậu thuẫn của Giám đốc Công an Hải Phòng Đỗ Hữu Ca, gia đình tôi coi còn ác hơn thực dân và phát xít. 
Tôi không phải là nhà chính trị hay kinh tế, xã hội học để đưa ra những nguyên nhân dẫn đến sự kiện bi ai này, xong tôi cho rằng, gia đình tôi và rất nhiều gia đình rơi vào thảm cảnh bi ai này có thể bắt nguồn từ những hệ lụy. 
Một là: Đảng và Nhà nước Việt nam không cho người dân tự chủ. Khái niệm “sở hữu toàn dân” về đất đai có thể là hệ lụy đầu tiên gây lên thảm cảnh này. 
Cách đây hàng trăm năm Mác đã chỉ ra rằng: Một xã hội phát triển phải là một xã hội có ba yếu tố trong đó có yếu tố đầu tiên đó là: Tự chủ để sáng tạo. 
So chiếu với xã hội ta do Đảng lãnh đạo thì yếu tố này không có. Đặc biệt với khái niệm “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân, nhà nước là đại diện chủ sở hữu” đã làm cho bao gia đình nhà tan, cửa nát, tệ nạn tham nhũng đất đai từ những người có chức, có quyền phát triển tràn lan trở thành bệnh dịch mà không có phương thuốc nào cứu chữa nổi, chỉ vì khái niệm mù mờ này vì: Đất đai thuộc sở hữu toàn dân, vậy nhà nước làm gì có đất. Nhà nước là đại diện chủ sở hữu toàn dân về đất đai, vậy thì trên lãnh thổ Việt Nam, ai là người viết giấy ủy quyền cho nhà nước là đại diện chủ sở hữu của mình trên mảnh đất của họ. 
Phải chăng vì nhà nước không có đất, do đó đã dẫn đến hành vi của cán bộ nhà nước thoái hóa, biến chất, đã lợi dụng khái niệm mù mờ này để chiếm đoạt và tước đoạt bằng được đất của những người dân vô tội và yếu thế trong xã hội Việt Nam như gia đình chúng tôi. 
Không biết có phải từ khái niệm mù mờ này mà dẫn đến năm 1960, toàn bộ đất đai, tài sản của dân được sung vào hợp tác xã và sau khi sản xuất không phát triển được, cả dân tộc suýt chết đói thì xã hội lại đổ đầu cho các vai trò của Chủ nhiệm HTX “Mỗi người làm việc bằng hai, để cho Chủ nhiệm mua đài sắm xe” được tuyên truyền rộng rãi thời kỳ đó. 
Cũng như giờ đây, sau 8 lần trung ương có Nghị quyết về Doanh nghiệp nhà nước, sau khi hàng loạt các doanh nghiệp nhà nước làm ăn đổ bể thì Tổng bí thư lại đổ đầu cho Thủ tướng Chính phủ và định kỷ luật Thủ tướng tại Hội nghị trung ương 6 là việc làm hoàn toàn ngộ nhận của Đảng, mà Đảng không biết rằng, sự đổ bể đó là sai lầm bắt nguồn từ đường lối, chủ trương của Đảng, dẫn đến sai lầm về chính sách và pháp luật của nhà nước. Đúng ra người bị kỷ luật đầu tiên tại Hội nghị trung ương Đảng 6 phải là Tổng bí thư mới là đúng, vì Tổng bí thư là người đưa ra đường lối sai lầm không cho tự chủ là nguyên nhân chính dẫn đến hệ lụy này. 

Vậy tại sao lại đổ đầu lên trách nhiệm của Thủ tướng Chính phủ người buộc phải thực thi chính sách, nghị quyết sai lầm đó của Đảng mà không được phản biện vì “19 điều đảng viên không được làm” trái với Nghị quyết của Đảng. 
Chính vì nguyên nhân không cho tự chủ, nhà nước không cho sở hữu tư nhân về đất đai đã dẫn đến hệ lụy là : Người dân không thể, không được và không dám sáng tạo trên mảnh đất mà mình đang quản lý và sử dụng và khi không có quyền tự chủ thì việc tước đoạt đất đai của người dân bất cứ nơi nào đều dễ như trở trong lòng bàn tay nhằm phục vụ cho mưu đồ cá nhân những người có chức, có quyền trong các cơ quan đảng, nhà nước và chính quyền từ địa phương đến TU mà điển hình như vụ việc nhà tôi và tất cả dân oan trên mọi miền đất nước bị tước đoạt đất đai, ruộng vườn thời gian vừa qua. 
Hai là: Nhà nước thủ tiêu tính dân chủ để phản biện có thể là nguyên nhân thứ hai 
Trong ba yếu tố được coi là một xã hội phát triển, Mác đã chỉ ra tại yếu tố thứ hai đó là: Dân chủ để phản biện. 
Vì học và áp dụng luận thuyết của Mác rất giỏi trong quá trình quản trị đất nước, do đó, ở những quốc gia có nền dân chủ và kinh tế phát triển bậc nhất trên thế giới, tôi được biết, nhà nước không nắm giữ vai trò của báo chí, mà báo chí do tư nhân phát triển trên cơ sở tuân theo Hiến pháp và Pháp luật của quốc gia đó. 
Ngược lại ở ta, báo chí do Nhà nước độc quyền nắm giữ không cho Tư nhân phát triển báo chí vì vậy đã dẫn đến hệ lụy. Các phương tiện thông tin đại chúng của nhà nước nói gì dân biết ấy, không phân biệt được đâu là thông tin thật, đâu là thông tin giả, đặc biệt giờ đây báo chí được các ông “Vua” nắm giữ nhằm phục vụ lợi ích và mưu đồ của các ông “Vua” nhằm phản lại tiếng nói của người dân chân chính, phản lại quyền và lợi ích chính đáng của người dân yếu thế trong xã hội, không tạo lên tiếng nói phản biện đa chiều nhằm tìm ra chân lý, sự thật và chống sự giả dối. 
Trong sự kiện nhà tôi, để tiến hành chiếm đoạt đất đai, tài sản của gia đình tôi một cách có tổ chức, trước đó Đài Phát thanh Truyền hình Hải Phòng, Đài Phát thanh huyện Tiên Lãng đã lên kế hoạch thường xuyên và liên tục tuyên truyền trước công chúng Hải Phòng, khép cho nhà tôi tội phá rừng, không nộp thuế sử dụng đất và khẳng định Quyết định thu hồi đất của chính quyền huyện Tiên Lãng là đúng pháp luật. 
Sau khi có kết luận của Thủ tướng chính phủ ngày 10/2/2012 thì các phương tiện thông tin đại chúng này hoàn toàn im bặt, không hề xin lỗi gia đình tôi và công chúng của thành phố Hải Phòng để vớt vát lấy một chút liêm sỉ, lương tâm, trách nhiệm của nhà báo trong thời đại cách mạng mới mà Đảng Cộng sản Việt nam đang khởi xướng và dẫn dắt dân tộc đi đến bến bờ vinh quang nhằm sánh vai với các cường quốc năm châu. 
Tại sự kiện này tôi thiết nghĩ, tại sao báo chí Hải Phòng lại bán rẻ lương tâm của mình một cách dễ dàng như thế, phải chăng vì bát cơm manh áo nhỏ nhoi hay vì phải phục vụ ý đồ của các ông “Vua” nhằm hòa đồng với trận đánh đẹp, “có thể viết thành sách” của Thiếu tướng Đỗ Hữu Ca để cưỡi lên đầu nhân dân mong được thăng quan, tiến chức. Hay là vì báo chí của nhà nước, nhà nước viết gì là quyền của nhà nước; nhân dân nào, tòa án nào có quyền mà dám xử được nhà nước. Đây là một điều thật chua chát cho một định chế của nhà nước mà nhà nước đó luôn hô: “Nhà nước của dân, do dân và vì dân”. 
Phải chăng vì Đảng nắm tuyệt đối về báo chí nhằm mục đích không cho dân chủ để phản biện, do đó đã dẫn đến cả xã hội Việt Nam giờ đây đang rơi vào tình trạng nói dối để sống. Rõ ràng trong hội nghị, thủ trưởng nói sai, hoặc nghị quyết của Đảng đang vi phạm hiến pháp và pháp luật, mà cấp dưới biết là sai, nhưng không một ai dám phản biện chỉ vì sợ vi phạm một trong “19 điều đảng viên không được làm” mà Đảng đã ban hành. 
Chính vì vậy đã dẫn đến kết luận số 29-TB/HU một cách bất hợp pháp, vi phạm pháp luật một cách trắng trợn và nghiêm trọng nhưng không một đảng viên nào dám phản biện, do Thành ủy viên, Bí thư huyện ủy Tiên Lãng Bùi Thế Nghĩa người có câu nói “Keng đi, keng đi” trong vụ hủy hoại nhà tôi ban hành và ký ngày 18/1/2012 nhằm bôi xấu gia đình tôi, phục vụ mưu đồ chiếm đoạt đất đai, tài sản nhà tôi của chính quyền huyện Tiên Lãng. 
Ba là: Cải cách và đổi mới tư pháp năm 2000 là nguyên nhân dẫn đến tiêu diệt cơ chế giám sát, đồng thời đẻ ra sự tham nhũng tràn lan trong các cơ quan Đảng, chính quyền hiện nay có thể là nguyên nhân thứ ba. 
Một trong ba yếu tố then chốt mà Mác đã chỉ ra cho một xã hội phát triển trong đó có yếu tố thứ ba: Phân chia quyền lực để giám sát. 
Không hiểu bắt đầu từ cơ sở lý luận và thực tiễn mô hình tiên tiến nào trên thế giới, mà năm 2000, Đảng, Nhà nước quyết định đổi mới và cải cách tư pháp đã dẫn đến. Bộ Tư pháp không có quyền quản lý Tòa án địa phương, Viện Kiểm sát không có chức năng kiểm sát chung, Thanh tra không có quyền Thanh tra độc lập, tất cả quyền lực đều dồn về Chủ tịch UBND các cấp, các cơ quan Tư pháp độc lập trước kia, nay muốn làm gì đều phải được sự đồng ý cho phép và phải xin ý kiến của ông Chủ tịch là cơ quan Hành pháp. 
Phải chăng, với mô hình này, Đảng và Nhà nước ta đã đưa quản lý xã hội theo mô hình của chủ nghĩa Phong kiến đã bị triệt tiêu cách đây hàng trăm năm. Tất cả quyền lực đều đổ dồn vào ông Vua là Chủ tịch, do vậy mới có chuyện trước ngày cưỡng chế gia đình tôi, đại diện Viện Kiểm sát huyện Tiên Lãng là ông Tạ Văn Đoan, Viện phó Viện Kiểm sát nhân dân huyện Tiên Lãng đến họp, do vì phản đối cưỡng chế bất hợp pháp của UBND huyện Tiên Lãng, vì vậy đã bị ông Hiền, Chủ tịch huyện Tiên lãng đuổi ra khỏi hội nghị là điều chớ trêu và xấu hổ cho các cơ quan Tư pháp sau khi cải cách và đổi mới Tư pháp. 
Từ sự kiện này tôi cho rằng, nếu không có cải cách và đổi mới tư pháp năm 2000 viện kiểm sát vẫn còn giữ vai trò kiểm sát chung, việc giải quyết đơn thư tố cáo, khiếu nại do viện kiểm sát giải quyết thì chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra sự kiện bi ai của gia đình tôi. 
Kính thưa các quý vị, tại lá thư này, qua những nguyên nhân trên tôi dám khẳng định: Nếu Đảng và Nhà nước Việt Nam không nhanh chóng đổi mới, vận dụng sáng tạo luận thuyết của Mác vào thực tiễn quản trị xã hội Việt Nam đó là: Tự chủ để sáng tạo, dân chủ để phản biện, phân chia quyền lực để giám sát, cụ thể là không cho sở hữu tư nhân về đất đai, không cho tư nhân phát triển báo chí, không cho “tam quyền phân lập” để giám sát thì Đảng Cộng sản Việt Nam đang dẫn dân tộc này hình thành và phát triển hai loại Tư bản nguy hiểm nhất mà Mác đã chỉ ra đó là: Tư bản độc quyền nhà nước và Tư bản thân hữu. Hai loại hình tư bản này khi phát triển đến đỉnh cao, tất yếu sẽ làm cho nền kinh tế không phát triển được. Các nguồn lực của đất nước về tài nguyên, đất đai, khoáng sản, tài chính sẽ bị hai loại hình tư bản này thao túng hết, kinh tế sẽ không bao giờ phát triển được. Những doanh nghiệp làm ăn chân chính khó trụ vững trên đôi chân của mình. Nhân dân sẽ rơi vào cảnh nghèo nàn và lạc hậu. Nguy cơ một cuộc nội chiến và mất nước trước kẻ thù phương Bắc là điều khó có thể tránh khỏi. 
Từ bài học trong vụ án ông Đỗ Đình Trình năm 1982 tại Tiên Lãng, Trung ương đảng đã ban hành Nghị quyết trung ương 6 năm 1986 với 3 chương trình, 6 đổi mới. Ba mươi năm sau cũng tại Tiên Lãng tiếng súng của em tôi nổ ra. 
Tại sao dư luận cả trong nước và quốc tế đồng tình ủng hộ chúng tôi? Nguyên Phó ban Tổ chức trung ương Đảng Nguyễn Đình Hương khi trả lời truyền hình CAND đã khẳng định: Trong vụ án này, Chính quền huyện Tiên Lãng là bị can. Đây có thể là bài học rút kinh nghiệm cho trung ương tại Đại hội Đảng toàn quốc 12 tới đây sau 30 năm đổi mới. 
Anh em chúng tôi không giết người, không chống người thi hành công vụ vì trong vụ án này đều không có ai chết. 
Thủ tướng đã kết luận “Cưỡng chế thu hồi đất trái pháp luật, trái cả đạo lý”. 
Hành vi của anh em tôi là hành vi “Phòng vệ chính đáng trong tình thế cấp thiết” được quy định tại Điều 15, 16 Bộ Luật hình sự. 
Vậy tại sao lại khép anh em tôi vào tội giết người, chống người thi hành công vụ?. 
Bên cạnh đó hàng trăm công an, quân đội, công nhân viên chức trong chính quyền huyện Tiên Lãng đập, đốt, phá, cướp bóc, tại sao không bị truy tố và xét xử mà lại chỉ xứ 5 bị can? 
Đặc biệt ông Đỗ Hữu Ca, Giám đốc Công an Hải Phòng phải chịu trách nhiệm chính trong vụ án này nổi tiếng với câu nói “Trận đánh đẹp, có thể viết thành sách” lại được phong quân hàm tướng.
Vụ việc này, giờ đây không giải quyết thỏa đáng để thấu tình, đạt lý. Hàng trăm người đập, đốt, phá cướp bóc gia đình nhà tôi mà không bị truy tố. Ông Đỗ Hữu Ca được phong Thiếu tướng mà không phải chịu trách nhiệm hình sự gì trong vụ án này. Tất cả những điều đó như một nấm mồ chôn vùi Nghị quyết trung ương Đảng 4. Đây là một điều thực sự đau xót và chua xót cho sự lãnh đạo của Đảng mà người chịu trách nhiệm trước sự kiện này phải thuộc về ông Tổng bí thư khi ban hành Nghị quyết trung ương 4 một cách giáo điều, sáo rỗng, lời nói không đi đôi với việc làm. Thể hiện gần đây ông có phát biểu “Đánh chuột không để vỡ bình”. 
Không hiểu câu nói đó của ông Tổng bí thư có phải là kim chỉ nam cho hành động của ông Thường Vạn Toàn là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng khi sang thăm Việt Nam đã tặng ông Phùng Quang Thanh chiếc bình quý. Thông điệp chiếc bình quý đó nói gì rất mong các quý vị bình luận.
Cuối thư, một lần nữa tôi khẳng định: Nếu không có sự giúp đỡ của các quý vị thời gian vừa qua thì thực sự gia đình tôi không thể có thành quả ngày hôm nay và chắc chắn anh em tôi không có ngày trở về trong tư thế của người chiến thắng hôm 31/8/2015. Đó thực sự là món quà đặc biệt hạnh phúc của các quý vị đã dành cho gia đình tôi. Chúng tôi mãi mãi biết ơn và tri ân tấm lòng của quý vị và rất mong các quý vị tiếp tục góp thêm tiếng nói phản biện với Đảng, Nhà nước, Quốc hội; giúp đỡ những người đang rơi vào cảnh ngộ như gia đình chúng tôi. Một đất nước do Đảng lãnh đạo tạo sao lại không tuân theo quy luật khách quan? Tại sao quản trị đất nước mà lại thủ tiêu tính tự chủ, dân chủ và phân chia quyền lực?
Mác nói: Sự nghiệp cách mạng là sự nghiệp của quần chúng. Xã hội và gia đình tôi rất mong tiếng nói của các quý vị để xã hội tốt đẹp thêm, như thời gian qua các quý vị đã nói lên tiếng nói lương tâm, đạo đức và công lý để ủng hộ gia đình tôi và tới đây khi gia đình tôi tiếp tục đi đòi lại Công lý.
Một lần nữa, lời cuối cùng chúng tôi và gia đình chỉ biết nói lời cảm ơn chân thành! 
Tiên lãng Ngày 8/9/2015
Đoàn Văn Vươn

BỆNH HÁO DANH

Bệnh háo danh


Câu chuyện phong tặng danh hiệu nghệ sĩ nhân dân, nghệ sĩ ưu tú râm ran nhiều tuần nay bởi không ít ứng viên là quan chức của Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch, sở Văn hóa - Thể thao và Du lịch dù từ lúc làm quản lý, khán giả không mấy khi thấy họ xuất hiện trên sân khấu.

Từ đó, công luận và rất nhiều nghệ sĩ đã lên tiếng về những bất cập trong xét tặng danh hiệu.

Thực ra, không chỉ lĩnh vực nghệ thuật sân khấu mà lĩnh vực giáo dục, khoa học, kỹ thuật cũng rơi vào tình trạng tương tự! Giáo sư (GS), phó giáo sư (PGS) là chức danh của nhà giáo ở cơ sở giáo dục đại học, viện nghiên cứu. Vì thế, không nên để những quan chức cả đời không dạy học, không hề gắn bó với cơ sở giáo dục đại học, viện nghiên cứu nào “chạy” chức danh GS, PGS. Quan chức đeo cái chức danh của nhà giáo cũng chẳng giải quyết được việc gì, có chăng chỉ giải quyết “khâu oai”. Ở các nước tiên tiến, phần lớn những người có học hàm, học vị cao làm việc tại các trường đại học và trung tâm nghiên cứu, còn thiểu số thì làm việc trong ngành quản lý. Ở Việt Nam thì ngược lại.

Cụ thể, chỉ có khoảng 20% giảng viên trong các đại học lớn ở Việt Nam có văn bằng tiến sĩ (TS). Trong khi đó, 50% bộ trưởng Việt Nam có bằng TS! Các cơ quan quản lý hành chính có cần nhiều TS như thế hay không trong khi các trường đại học lại rất thiếu giảng viên có trình độ TS?

Theo một số liệu thống kê, năm 2013-2014, cả nước có khoảng 9.000 GS và 24.300 TS - nhiều nhất Đông Nam Á. Cũng phần là vì ở xứ ta đang tồn tại một nghịch lý lạ lùng: Muốn đề bạt chức vụ nào đó thì phải có bằng cấp tương xứng. Chẳng hạn “lên” giám đốc sở thì ít nhất phải là thạc sĩ hoặc TS, trưởng khoa một bộ môn trong bệnh viện thì cần phải có bằng TS (không hẳn là TS chuyên khoa)... Do đó, người ta đổ xô nhau đi “làm” (chứ không phải học) TS, tìm mọi cách và mọi giá để có cái bằng TS cốt chỉ nhằm thăng quan tiến chức hơn là phục vụ khoa học.

Nếu có một tổ chức độc lập thử thực hiện cuộc thẩm tra nhỏ thì nhất định sẽ thấy nhiều vị TS chỉ biết tiếng Việt; nhiều GS, PGS chưa dạy hoàn tất một giáo trình nhỏ nào. Thế nhưng, họ lại thường xuyên đến dự các cuộc hội nghị với vai trò “long trọng viên” và thường không hài lòng khi không được giới thiệu đầy đủ học hàm, học vị, chức vụ. Những năm gần đây, nhiều quan chức không bằng lòng với chức vị hành chính vốn đã cao của mình nên thích gắn thêm trước chức vụ học hàm, học vị GS, PGS hoặc TS để cho… thêm phần trí tuệ! Đến nay, hầu như không nước nào trên thế giới lạm phát học hàm, học vị như ở ta. Căn bệnh chạy danh hiệu của giới nghệ sĩ và chạy học hàm, học vị của giới thầy giáo, nhà khoa học, nhà quản lý… chung quy lại cũng là hệ quả của bệnh háo danh mà thôi.

Diệp Văn Sơn