Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

"NHẤT LÁC" TUYÊN CHIẾN VỚI ĐỒNG NGHIỆP BÁO CHÍ

LâmTrực@

http://trelangblogspotcom.blogspot.com/2015/12/nhat-lac-tuyen-chien-voi-ong-nghiep-bao.html

Dạo này Nhất lác nỏ mồm ra phết, nhưng càng nỏ mồm càng chứng tỏ sự bất lực. 

Nhất nổi tiếng với thói kênh kiệu và hằn học vô đối. Ra tù, tuyên bố ngạo mạn, ầm ĩ chửi chế độ, và nay lại tuyên chiến với các đồng nghiệp báo chí. Thật không hổ danh là kẻ phản chủ.

Còn nhớ, hồi làm báo công an Quảng Nam - Đà Nẵng, Nhất nịnh bợ ngành công an rồi kêu đó là lí tưởng duy nhất. Vi phạm kỉ luật, chạy sang Đại đoàn kết, Nhất nức nở nịnh thối lãnh đạo cho dù đó là loại vứt đi. Ảo tưởng sức mạnh, nghĩ mình là duy nhất thông minh, nhanh chân chuồn ra khỏi nhà nước trước khi bị lót lá chuối gửi về quê mẹ, Nhất càng tỏ ra ngông cuồng chống phá chế độ. 

Nhưng những người tử tế và tỉnh táo không nghĩ vậy. Loại mắt lác nhì đời méo mó xử này không thiếu, nhưng lác nặng như Nhất thì có lẽ là chỉ có"Duy Nhất". 

Hôm kia, Nhất chính thức tuyên chiến với đồng đội cũ là các phóng viên báo chí sau một thời gian dài cò cưa lôi kéo sự ủng hộ. Hắn viết entry "Nhìn các đồng nghiệp...", nguyên văn là:

Toà phúc thẩm. Hai tay vẫn bị còng ngoặt ra sau. Tôi ngước nhìn các… đồng nghiệp đang chĩa máy vào mình. Thương họ quá. Không, tôi khinh miệt, tận cùng khinh miệt các nhà báo đồng nghiệp của mình.
Mãi đến giờ, nhiều người trong số đó tôi vẫn không dám bắt tay. Sợ bẩn!
Thật tởm. Làm gì có phóng viên tử tế nào bắt tay đồng nghiệp lại sợ bẩn?

Cho đến phút này, Nhất là kẻ tự xếp mình làm bia cho các đồng nghiệp bắn. Nhưng có lẽ, các đồng nghiệp sẽ không làm thế, trái lại, họ có thể sẽ nhìn Nhất bằng con mắt chính trực và thương hại nhiều hơn.

Khi đề cập đến nhất, đã có nhà báo phẩy tay khinh bỉ: Mắt lác!

Còn nhớ, năm trước khi bị bóc lịch, một anh nhà báo chụp ảnh cảnh Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan thăm và chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam tại một trường học phổ thông. Trên bục, trước hàng nghìn học sinh, một thầy giáo cà vạt vét tông phẳng phiu cúi mình xuống nói chuyện với em học sinh tàn tật, ngay lập tức, kẻ Trương Duy Nhất chộp lấy và bình rằng người thầy chắp tay cúi gập trước bà Doan và kết luận đó là "tư thế hèn mạt của người thầy".

Nhất có nhiều bài viết "lác" mà thực chất là xuyên tạc trắng trợn tình hình chính trị, kinh tế xã hội và các chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước; bôi nhọ các cá nhân... Nhất đã từng hợm mình chê Chủ tịch nước “yếu hèn”và tung tin Thủ tướng bị “phê bình, kỷ luật…”. Nhất còn đem chuyện ngủ với vợ mà nói rằng: Vợ tao đảng viên, như thế thì tao nằm lên trên đảng. Mất dạy hơn nữa khi Nhất đã phủ nhận xương máu và sự đóng góp của cả dân tộc, trong 30 năm trường kỳ kháng chiến chống Mỹ. Điển hình có thể kể đến bài "Trong Đảng ngoài Đảng" và "sẽ cần bao nhiêu thời gian/ Để Ba mươi tháng tư thôi là ngày "Quốc hận"; "Kinh tế tụt dốc, bấn loạn, nát bươm"… Trong bài "Chất lượng chính phủ quá tệ" đăng tải 2/8/2012, Nhất hung hăng phán láo rằng “chỉ có 1% đánh giá chất lượng Chính phủ đương nhiệm xuất sắc, 1% tốt, 1% khá, 9% trung bình, trong khi đến 49% nhận định chất lượng Chính phủ ở mức yếu và 39% xếp loại rất yếu”. Đây là kết luận của một kẻ cuồng ngôn, hằn học với chính quyền, thể hiện sự xấc xược, vu cáo vô căn cứ. 

Điều lạ lùng, những chống phá đất nước và rất có thể trở thành kẻ giết người hàng loạt nếu như không bị ngăn chặn kịp thời, như Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha lại được Nhất tôn thờ bằng cách viết bài với thủ pháp cắt xén và tôn vinh thành thánh nữ. Bùi Minh Hằng nổi tiếng với quá khứ bất hảo kéo dài từ miền Bắc đến miền Nam, nổi tiếng với vai trò chủ chứa, chăn dắt gái mại dâm, và nổi tiếng với chiêu tụt quần vạch vú nơi công cộng để vu cáo, chửi bới chính quyền...mà vẫn được Nhất nhìn với con mắt ngưỡng mộ.

Đúng là lác lòi và lạc lõng.

Một người từng làm Tổng biên tập một tờ báo lớn đã phải nhận xét rằng, Nhất là kẻ đơn thương độc mã, không có tư duy, kiến thức sâu như Phạm Chí Dũng để có thể bình luận, nhìn nhận những vấn đề xã hội, nhất là những vấn đề thuộc về nội chính. Nhất là kẻ ngộ nhận vào não trạng của mình, nhìn đời méo mó và thậm ngu tới mức không biết mình là ai, chỉ biết hằn học với đời, chửi vung xích chó, kể cả người đứng đầu chính phủ.

Hôm nay, Nhất khinh bỉ và tuyên chiến với các nhà báo chân chính, liệu anh ta có còn chốn dung thân?

TRUYỀN THÔNG HĂM DỌA

Thứ lây lan ra cộng đồng nhanh nhất không phải vi khuẩn, vi rút mà lại chính là sự sợ hãi.

Hình không liên quan, nhưng được mô tả là "Trước, trong và sau đêm Noel". Tài thật!

Một đám đông sợ hãi thì không có cách gì ngăn họ tháo chạy. Nhân loại đã từng chứng kiến đám đông dẫm đạp lên nhau bất kể sống chết khi có tiếng súng vang lên để thoát thân khỏi các sân vận động, quảng trường hay cả trên đường hành hương tới thánh địa. Và giờ nhân loại lại chứng kiến thêm một kiểu tháo chạy nữa: tháo chạy khỏi một sản phẩm.

Chỉ khác một điều, thay vì tiếng súng nổ thì là các bài báo và các status.

Truyền thông hăm doạ từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu của các chiến dịch PR. Thường nó là trận đánh mở màn lót đường cho một sản phẩm mới ra đời với một vài đặc tính cải tiến khác so với các sản phẩm hiện có. Hoặc cũng có thể vẫn sản phẩm như nhau nhưng hù phát để dân sợ sản phẩm của đối thủ có ruồi chẳng hạn, hehe.

Có ai còn nhớ Formol trong bánh phở, 3-MCPD trong nước tương, việc thiếu iot trong sữa Nhật?

Không phải khi nào ta cũng dễ dàng nhận mặt ra các bóng dáng hưởng lợi đằng sau các chiến dịch hăm doạ trên báo chí. Nhưng có một điều chắc chắn, người tiêu dùng thường ban đầu sẽ khá lạ tai với những thứ họ đề cập tới rồi mới tìm hiểu và bắt đầu hoảng sợ. Đội ngũ tư vấn của các công ty này sử dụng những chuyên gia để soi hàng loạt chất có trong sản phẩm của họ và của đối thủ. Sau đó tìm mọi cách để loại bỏ một chất nào có khả năng nguy hiểm trong sản phẩm của mình rồi tung hê lên.

Khi làm tư vấn truyền thông cho mấy khách ngành hàng tiêu dùng, bên tôi lập danh mục hàng ngàn chất có khả năng bị các đối thủ dùng để hù doạ người tiêu dùng. Đa phần các chất này sẽ nằm ở danh mục các chất bảo quản và dù hàm lượng có nhỏ đến đâu, đạt tiêu chuẩn đi chăng nữa thì vẫn làm cho nhiều người khiếp vía nếu cứ gắn cho cái mác gây ung thư. Thậm chí, tác hại của chúng vẫn nằm trong diện tranh cãi về mặt khoa học đi nữa nhưng vẫn được đưa tin một chiều và lờ đi bất kì phản biện nào.

Làn sóng tháo chạy mạnh tới mức nhiều khi chính sản phẩm không độc hại cũng bị ảnh hưởng. Một chị khách hàng ngành khăn giấy ướt của tôi từng thốt lên chúng nó đánh hoá chất trong khăn giấy ướt rởm kinh quá làm cả ngành điêu đứng. Ngay cả khi bên chị đăng đàn giải thích rằng khăn giấy chất lượng cao của mình không có thì các bà mẹ vẫn nêu cao cảnh giác.


Đỉnh điểm của sự hù doạ liên quan tới sức khoẻ phải nằm ở những sản phẩm y tế. Vacxin Quinvaxem 5in1 là ví dụ kinh điển. Làn sóng tháo chạy của các bậc phụ huynh diễn ra ồ ạt, xã hội hoảng loạn tới mức Bộ Y tế phải ra một quyết định cực kì khó hiểu là dừng tiêm vào năm 2013. Báo chí vào cuộc dồn dập. Mạng xã hội vào cuộc dồn dập. Các mẹ ơi truyền tai nhau dồn dập.

Nhân dân thì bầm dập. Bầm dập cả vì tiền bạc lẫn sức khoẻ và tinh thần.

Cú náo loạn mới đây khi hàng trăm phụ huynh đội mưa gió chen lấn trong đêm để cố đăng kí cho con mình một suất tiêm Pentaxim 5in1. Giá vacxin này giờ đây đã đội lên cao nhất 15 triệu/liều.

Làm sao mà không hoảng sợ cho được khi báo chí cảnh báo sự nguy hiểm và ngay cả người có trách nhiệm trong ngành vệ sinh dịch tễ cũng hô to Quinvaxem nguy hiểm gấp 10 lần Pentaxim. Một phát ngôn cực kì đáng ngờ về động cơ.

Làm sao mà không chen lấn cho được khi tình trạng khan hiếm Pentaxim đang được thổi phồng lên. Một sự thổi phồng cũng cực kì đáng ngờ về mục đích.

Ai là người phải chịu trách nhiệm? Hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?

NINH HIỆP HAY LÀ SỰ NGU XUẨN CỦA BÁO CHÍ

Một góc nhìn khác về Ninh Hiệp. Chôm về đây cho các anh chị chém.

Trước hết xin nói rõ, tôi là dân Kẻ Chợ, ngoại đạo với báo chí và càng ngoại đạo với “chính trị chính em” . Vậy dân kẻ chợ như tôi sao lại dám động chạm đến tầng lớp tri thức sang trọng như báo chí chứ ? Là bởi vì tôi muốn đánh tiếng cho mấy chú “ngựa non” mới ti toe viết báo đừng có tưởng là tài giỏi mà tiếp tay cho những kẻ “mặt to” hại dân hại nước.

NGHE NÀY BẠN…

Mấy ngày nay trên các trang mạng đều nói đến sự kiện người dân Ninh Hiệp nổi cáu với chính quyền; còn trên kênh thời sự VTV, để trốn tránh đi vào vấn đề chính là tại sao người dân nổi loạn, họ lại giở giọng chụp mũ, nào là “bị xúi dục”, nào là “phản động”...

Nếu đã là những người đã lao vào kinh doanh từ trên 20 năm nay, khi quan hệ giao thương với TQ thì đều phải ghi nhận và bái phục dân Ninh Hiệp. Ban đầu họ là những người nông dân chính hiệu, chân lấm tay bùn, ruộng không đủ cấy rồi tha hương đi làm thuê làm mướn - lúc đó chính quyền cũng chẳng giúp cho họ no được - Họ sang TQ làm thuê... họ cần cù chịu khó nhặt nhạnh, học hỏi. Trong số họ, có người có chút tiền vốn ít ỏi bắt đầu nghĩ đến việc mang vài ba món hàng TQ về bán kiếm lời. Hàng hóa của VN cách đây 20 năm nghèo nàn và lạc hậu, xa xỉ lắm thì cũng chỉ kể đến vài thùng hàng của người XK lao động Nga mang về. Khách quan mà nói, hàng TQ vừa rẻ vừa nhiều mẫu mã, rất hợp với tâm lý tiện dụng của người dân và độ bền tùy theo túi tiền. Chỉ vì ghét TQ mà rất nhiều thành phần nói phiến diện về hàng hóa TQ, trong khi cả thế giới vẫn đang hàng ngày hàng giờ phụ thuộc vào hàng hóa TQ. Hàng hóa khi lưu thông có nguy hại cho dân VN hay không thì không thể đổ lỗi hết cho phía TQ mà tội lớn nhất chính là những nhà quản lý cấp phép. Nếu kiểm tra đúng lương tâm và trách nhiệm, không cho buôn bán các loại hàng hóa nguy hại thì làm sao mà có chuyện lọt được hàng hóa đó vào tay người tiêu dùng. Biết bao nhiêu ban ngành đoàn thể ăn lương bằng tiền thuế của dân, có quyền kiểm tra kiểm nghiệm, quyết định cho lưu hành hay không những hàng hóa kém chất lượng nhưng có lẽ tham nhũng đã làm mờ mắt nên chẳng nhìn thấy gì giúp cho dân mà bảo dân tẩy chay hàng hóa là xong chuyện. Cái nhẽ đâu lại như vậy, chắc chỉ có ở VN.

Lại nói về người dân Ninh Hiệp. Hàng hóa buôn từ TQ về họ giao buôn cho các đầu mối ở chợ Đồng Xuân nhưng cái họ học được của người TQ chính là tính cộng đồng và chủ động, độc lập. Sau từng đấy năm giao thương với TQ họ gây dựng và làm giàu ngay chính trên mảnh đất Ninh Hiệp của họ chứ không phải phụ thuộc vào Đồng Xuân nữa. Không có một làng quê nào ở VN mà đất đai có giá trị ngang hàng với những ki ốt ở chợ Đồng Xuân thậm chí còn có thể so với mặt phố hàng Ngang hàng Đào. Chính người dân đã tự tạo thương hiệu cho họ giàu sang chứ không phải các cấp chính quyền nào tài giỏi cho họ như vậy cả. Để có được như ngày hôm nay chính là bước đột phá ngoạn mục mà không nơi nào làm được. Kể cả như chợ tại các cửa khẩu phía Bắc, mang tiếng là chợ của phía VN nhưng ki ốt lại do toàn người TQ quản lý. Dân Ninh Hiệp giàu có nên các cấp lãnh đạo ở đây cũng béo múp. Cứ có ki ốt mà bán thì ôi thôi...Bất động sản ở đâu chết thì cứ chết nhá, còn mà cứ có ô đất con con độ chục mét vuông thì cứ 1 tỷ một mét nhá...thế cho nên cứ có miếng đất bằng cái L... mèo là cũng thò mồm ra mà gặm ngay thôi. Cái hậu quả khiến dân bất bình nổi đóa chính là từ đây. Các ông to kiếm chác, dân biết nhưng thây kệ; nhưng vấn đề là khi bán những ki ốt đó cho dân TQ thì khác gì tự treo cổ đâu...

Đọc đến đây thì bạn đọc tự suy ngẫm nhé. Dân TQ sắp vào trong Thành đến nơi rồi... Dân Ninh Hiệp không sôi máu mới lạ. 

P/s: Viết xong bài này mua hoa về cắm cho hạ nhiệt. May mình chẳng có máu Ninh Hiệp nào trong người nhưng nể họ, phúc họ thì có.

Nguồn: Fb Nguyễn Thu Hường

P/s: Tôi đưa bài để các mẹ đọc tham khảo. Chúc các mẹ chém ngọt tay, trừ tôi ra. Hehe.

HÃY THẲNG TAY VỚI NHỮNG CÁN BỘ CÔNG AN BIẾN CHẤT

LâmTrực@

http://trelangblogspotcom.blogspot.com/2015/12/hay-thang-tay-voi-nhung-can-bo-cong.html

Thật tiếc, trong khi ngành công an đang nỗ lực hết mình vì sự nghiệp bảo vệ an ninh trật tự của đất nước. Những chiến công, những mất mất và cả sự hi sinh xương máu của các anh đang được người dân ghi nhận, thì đâu đó vẫn có những "con sâu" trắng trợn đục khoét xã hội và làm mất đi niềm tin của người dân vào lực lượng công an.

Báo Dân Trí mới đưa tin: "Công an xã và huyện bị tố trắng trợn “cướp” tiền của dân?", phản ánh nhóm công an xã và trong đó có một cán bộ công an huyện đã ngang nhiên vi phạm pháp luật, "trất lột" người dân. 

Đó là những hình ảnh ô nhục.

http://dantri.com.vn/ban-doc/cong-an-xa-va-huyen-bi-to-trang-tron-cuop-tien-cua-dan-20151226211143529.htm

Nếu câu chuyện mà Dân Trí đưa là đúng, thì việc làm trên của các cán bộ công an là thể hiện sự coi thường pháp luật và sự xuống cấp về đạo đức. Những hành vi trên cần phải được nghiêm trị trước pháp luật.

Tóm tắt nội dung sự vụ như sau: Vợ chồng anh Vị Đức Hải và chị Lữ Thị Miền vay được của chị Hoa 493 triệu đồng để làm trang trại, phát triển kinh tế. Trên đường về nhà bằng xe máy, đến bản Na Cống, 2 vợ chồng anh bị tổ tuần tra của công an xã Châu Hoàn (gồm các ông: Lữ Đức Năm - Trưởng công an xã, Lô Văn Thanh - Phó công an xã, Hà Văn Tuyên - Phó công an xã, Lữ Văn Dũng và Lữ Tự Nhiên - đều là công an viên xã Châu Hoàn và 1 cán bộ công an huyện Qùy Châu tên Giáp) yêu cầu dừng xe để kiểm tra. 

Sau khi kiểm tra, phát hiện thấy anh chị Hải Miền mang nhiều tiền, nhóm công an yêu cầu về trụ sở để giải quyết. Mặc dù chị Miền đã giải thích về nguồn gốc và mục đích sử dụng số tiền nhưng tổ công tác này vẫn không chấp nhận. Trái lại, họ kết luận gia đình anh chị Hải Miền đã làm việc phi pháp để có được số tiền trên. 

Đặc biệt, các cán bộ công an này đã lập biên bản trong đó nội dung ghi rõ chị Miền đã nhận đủ số tiền trên rồi ép chị này ký vào biên bản, mặc dù trên thực tế, họ đã lấy bớt số tiền là 90 triệu đồng. Những cán bộ công an này còn dọa vợ chồng anh chị Hải Miền không được nói với ai và nếu nói ra "sẽ bị bắt lên công an huyện bỏ tù". Sau vài ngày, anh chị Hải Miền vẫn bị “ép” viết một bản tường trình và một bản cam kết không được kiện cáo vụ việc. Đồng thời số tiền hơn 90 triệu đồng của gia đình chị Miền vẫn bị giữ lại với lý do "bồi dưỡng cho tổ công tác và biếu sếp trên".

Thiết nghĩ, đây là vụ việc nghiêm trọng, ảnh hưởng tới uy tín của ngành công an và niềm tin của người dân đối với lực lượng này. 

Rất mong cơ quan điều tra sớm vào cuộc để làm rõ trắng đen. Nếu sự việc đúng như báo đưa, cần phải truy tố các cán bộ công an này trước pháp luật.

Hãy thẳng tay để trả lại danh dự cho ngành công an.

P/s: Ảnh Vợ chồng anh Hải chị Miền (nguồn ảnh từ Báo Dân Trí)

Pín: CHUYỆN TÌNH YÊU #7

Tình tai 7

Thế là lần đầu tiên tôi biết đến Tai, 1 xứ xa xa là, con người về cơ bản là tử tế với nhau, không cần xếp hàng xin con học, và ốm được chữa miễn phí hoàn toàn thế mới tài.

Nhất là trên đường, người Anh lái xe rất lich sự, họ hay giơ tay chào khi nhường đường cho nhao, khi anh từ ngõ ra, chắc chắn có xe đạp phanh nháy đèn để nhường anh băng ra phố lếu họ thấy đông xe quá anh không ra đc, bên tai nháy đèn nghĩa là họ sẽ nhường đường đạp phanh, ngược với ta nháy đèn nghĩa là địt mẹ bố mài thúc ga đây, bên ta nháy đèn tôi cảm tưởng chả có cái nghĩa đéo gì. Các anh phải sang tai nái xe mới thấy VN ta chạy xe bất-nhân thế nào he he he.

Chúng tôi qua London chơi, tôi tạm biệt bố vợ, hẹn ông tôi sẽ quai lại cuối năm và sẽ đánh bóng xe của ông 1 lần nữa, nhưng đó là lần cuối, ông thăng thiên 3 tháng sau đó do đột quỵ, hưởng dương 82 tuổi, đúng là sống khỏe chết nhanh, họ chôn ông trong nhà thờ, nằm đè lên trên vợ ông thế mới tài, khi vợ ông chết, họ đào huyệt sâu 3m, đến ông, họ đào 2m vẫn chỗ đó, thế là chung 1 lỗ. Tích kiệm phết. Cô Tai bay về đám tang, rủ tôi đi nhưng tôi kiếm cớ bận việc, tôi chuồn, tôi hãi đám ma, nơi mọi người ỉ ôi khóc lóc. Tôi sợ những gì buồn buồn.

Đám ma Anh không thế, khi chôn xong, mọi người cùng ra quán bar, uống vài li, nói chuyện về vài kỉ niệm buồn cười của người đã chết, có thể cười vui đến sặc bia ra, rồi ai về nhà đó.

Hóa ra tôi cũng có 1 đám ma hơi hơi giống thế, có anh bạn bị nạn wai tào lăn ra chết tốt, hôm đưa ma về chúng tôi cùng mấy bạn gái cũ cũng chơi với anh ra quán bia đá 1 chập, kể chuyện anh từng ăn cắp chó với ăn cắp tiền, cười vỡ cả bụng ra, chưa hôm nào vui như hôm đó he he.

Sau này tôi đùa cô Tai là phong tục VN tao là chờ 3 năm nữa mới cưới, cô không đồng ý, cô nói cô đéo chờ 3 năm, địt mẹ có mà điên....... những 3 nam!!!

Tôi cũng đã đến dự 1 đám cưới chạy-tang, đó là bạn cuả mẹ tôi, bà bị sao đó sắp chết, tôi chở mẹ tôi đến đám cưới con bà, họ phải cưới sớm hơn dự-định vì lo bà chết bất kì lúc nào, tôi cùng mẹ vào phòng bà vấn-an, bên ngoài nhậu nhẹt loa đài ỏm tỏi, nhưng lối rẽ vào phòng bà không khí trầm hẳn, chúng tôi vào 1 phòng, cửa phòng đóng kín, bà nằm thoi thóp, cố cười gượng, răng nhe ra, tôi sợ sợ là, 2 tuần sao bà thăng thiên.

A ha London, tôi ở đó 2 hôm rồi bai về VN, tôi ngạc nhiên khi ở quán ăn họ để những tờ rơi trên bàn nói về thủ đoạn của bọn móc túi, hóa ra bọn Tai cũng vẫn có liu manh he he. Tôi cố tìm cái khách sạn ngày xưa ông Cụ là bồi bàn, tôi muốn đến đá 1 chập bia cho máu, nhưng cô Tai nói giờ nó là 1 khách sạn hết sức đắt tiền ở khu trung tâm, tôi đành ngậm ngùi nuốt hận he he. nhưng đừng đùa, khi nào giàu tôi sẽ quay lại, ở london, khi họ xây 1 cái gì, nó sẽ đứng đó 1k năm đéo nói phét, những tòa nhà bằng đá to to là đắt dắt là, nhưng nó đát xắt ra miếng, nó sẽ đứng đó mãi, chứ dcm rẻ thì vài chục năm thì lại phá xây phá xây phá xây...

Thế là bay lại về Vn, lại sống trong hanoi towers, cuối tuần là chúng tôi đi chơi xa xa, cái ô tô toyota prado 4w của cô tai tôi rất ưng, xăng dầu được bao cấp, tôi chở cô đi khắp nơi, nhiều nhất là Ba vì, xa nhất là Đà lạt.

Cuối tuần thì thường sáng chúng tôi bỏ chai vang với bia vào thùng, cùng dao kéo, rồi bẻ lên ba vì, dừng xe đầu Hòa-lạc chọn 1 ông gà xấu số rồi chờ nó thịt, cộng với ít xôi với muối vừng, thế là cầy lên đỉnh núi, tôi để số 1 chạy rì-rì lên cho vui he he nhanh làm đéo? lôi 2 cái ghế nhựa xuống, xé gà đá với vang, mềnh màng phết he he. Xe tôi lái mang biển số ưu tiên miễn trừ, tôi có chạy lỗi lọ kia thì cam lộ (cảnh sát giao thông) cũng chỉ ngoái cổ giả vờ không nhìn thấy.

Trình tiếng Anh của tôi cũng lên đc tý ty, lói thì đéo chuẩn nhưng nghe khá hơn, tuy nhiên lắm chuyện cô kể tôi chả hiểu mẹ, cô kể chán chê xong thì tôi bảo đéo hiểu đéo, cô lại cười khành-khạch.

Đi đâu xa xa tôi rất phiền chiện tìm toa lét cho cô đái, cô Tai đéo đái bậy đc như ta, vì ngồi xổm đéo quen, thế là tôi bảo cô thử ngồi vào cái xô mà đái, thế là cô rất ưng, lúc nào cô bí tôi chỉ việc dừng xe, cô lom khom chui ra băng sau, thư giãn trên cái xô nhựa he he. sau phát minh đó cô có thể thoải mái uống nước trên xe.

Sau đó chúng tôi đi Hongkong và nam phi, từ 1 thằng khố rách đéo biết cái đéo gì, tôi trình lên hẳn đi, hong kong là cơ quan cử tôi đi học về an toàn điện, thật thà mà nói tôi đến 80% đéo hiểu nó dạy cái lồn gì, đc cái ăn ngủ ko mất tiền, cô Tai xin nghỉ phép, đi cùng tôi, học nửa ngày đi chơi nửa ngày, tôi ưng lắm.

Nam phi thì cô đặt tua cho tôi đi, chà chà chà, vụ này tôi cũng đã biên bên phượt, tôi giật tít bên Phượt là bán đất cho hút hàng chứ có cái lồn đất mà bán he he.

Tóm lại về lại VN, chúng tôi ăn chơi nhảy múa, tôi ở hanoi towes cũng tiện nghi, không phàn nàn gì. Chúng tôi sẽ ở lại VN sau khi cưới, thỏa thuận thế.

Thế rồi bai lại sang Anh làm lễ cưới, chúng tôi cưới ngày 28/12, bay trước mấy ngày, chúng tôi đón Noel cùng nhao, cô Tai mua con gà tây nướng lên, tôi ăn đéo ưng, may có mấy chai vang ngon ngon là, lúc tôi đang gặm cái đùi thì bỗng cô Tai nói: "tuyết rơi kìa".

Tôi nhìn ra ngoài, thấy tuyết tráng bai bai, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết, kể cũng khá hay, tôi ngồi gặm cái đùi gà tai với chai vang đỏ, ngắm tuyết rơi bên ngoài, nghe tiếng gỗ thông nổ lốp bốp trong lò sưởi, thôi thì đời cứ thế là tạm ổn !!!

Thế rồi ngày cưới cũng đến, tôi tròng vào người bộ com lê đcm mang từ nhà, trông như bò mặc bao gai

Mọi thứ đã đặt trước, khách mời 20 người bạn bè họ hàng cô Tai, tôi 1 mình đơn đao phó hội sợ đéo gì he he, hàng xóm của cô Tai tối hôm trước mang bưu thiếp chúc mừng sang đưa, kèm 20 hoạc 30 hoạc 50£, cái này tôi ngạc nhiên lắm, ở Ta mà đéo đc mới đến dự thì cút con mẹ mày đi, nhưng Tai không được mời vẫn sang mừng, nói phét dăm câu, chúc mừng và về, đúng là văn minh thật he he.

Thế là tôi chở cô Tai trên cái xe thuê vào đám cưới, có đéo gì xoắn, kể ra tôi cũng hơi hồi-hộp he he.

Tôi vào 1 phòng rộng, trên bàn có hoa, 1 chị mập làm nghi thức,bên Tai cưới có nghi thức đàng hoàng, đéo như ta lộn bậy lung tung ăn uống hát hò đọc thơ ầm ĩ.

Chị hỏi tôi: 

-Nài Pín, hãy nói theo tôi : 

" Tôi đĩnh đạc tuyên bố không có lăn-tan ( trở ngại pháp ní) gì ngăn cản tôi cưới cô Tai này ". 

Tất nhiên là không có trở ngại nào cả he he, tôi nhắc lại lời cô mập i sì phoóc!!!

-Nài Pín, hãy nói theo tôi: 

" Có mọi người làm chứng, tôi công nhận cô Tai là vợ hợp pháp mãi mãi... chúng tôi sẽ bên nhao trong bất kì hoàn cảnh nào, dù may mắn hay hoạn nạn, dù giàu có hay đói nghèo, dù khỏe mạnh hay ốm yếu, không gì chia lìa được hai ta.... mãi mãi".

Thế là xong, tôi trao nhẫn cho cô Tai, cặp nhẫn mua ở Tông nhân trần cũng, sau nài uống diệu say tôi tháo ra tháo vào làm rơi mất mẹ, rồi đánh 1 cái khác y hệt.

Tôi trao nhẫn cho cô, khi trao nhẫn tôi phải nói câu nài: "Cô Tai, tôi trao cô cái nhẫn nài, nó chính là tất cả tình yêu của tôi trao cô, những gì tôi có, tôi sẽ chia xẻ cùng cô, suốt cuộc đời nài!!!".

Thế là xong, chúng tôi trao nhẫn, chị Mập bảo: "Bố mài tuyên bố từ bây giờ anh Pín và cô Tai là vợ chồng, giờ anh Pín có thể hôn cô dâu!!!

Thế là chúng tôi hôn nhao, trước đông người tôi ngại ngại là...


(ảnh này trên báo lá cải thôn, lúc này chúng tôi quyết định sống ở VN)

( Núc lào vui thì lại tiếp he he kinh buồi gì)

(Phần 1 mời xem ở đây hỡi các anh chị mặt lồn trâu)

http://chemgiocatuan.blogspot.com/2015/12/pin-chuyen-tinh-yeu-1.html

Pín: CHUYỆN TÌNH YÊU #6

Tình Tai 6

Lần đầu tiên tôi sang tai a ha, tôi phải sang vì tôi và cô Tai kí vào cái đéo gì thỏa thuận chung về lễ kết hôn 6 tháng sau đó.

Hồi bé tôi đã đọc truyện 2 cây phong, 1 quển truyện liên xô bìa bóng loáng nhiều tranh rất đẹp, có cái lều đứng trên chân ông gà chạy đc, có mụ phù thủy già cưỡi chổi và người mẹ tên là Va-xi-li-sa, người-lao- động đéo gì đi tìm con.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận có xứ sở khác ngoài xứ Lừa, lạ lạ là, có cả tuyết rơi, tôi biết tuyết là gì, nhà tôi hồi đó có cái tủ lạnh gì đó chạy rung bần bật, hầu như đéo bao giờ có điện, nhưng khi có, tôi nhét nước đường vào khay đá, nó chỉ kiệp tạo lên những màng mỏng mỏng phía trên là mất mẹ điện, nhưng cũng hít hà sướng sướng là, hôm nào điện có lâu thì có 1 lớp trắng mỏng lạnh lạnh là bám trên ngăn đá, đó là cách tôi tưởng tượng ra tuyết trong chiện 2 cây phong.

Từ mái bai nhiền xuống mới thấy ruộng của ta bé, tả tơi như tấm áo rách vá ẩu. Ruộng tai to đừng hỏi he he.

Lần đầu tiên tôi bay sợ sợ là, máy bay lúc cất cánh tôi sợ nắm, nó tăng tốc ù ù ù khiếp khiếp là, tiếng động cùng-cục khi bánh máy bay gập vào khiến tôi sởn da gà, và mỗi cú hẫng khiến tim tôi nhảy lên, còn hạ cánh thì tôi sợ lắm, cô Tai bay quen đéo sợ, cô lấy bia cho tôi bú mềnh màng suốt chuyến đi, càng sợ tôi càng uống khỏe thế mới tài, sang Sing, đổi chuyến rồi sang dcm London.

Sân bai Sinh thật khiến người đời phải ngưỡng mộ, làm thân bẻ vành rế tôi đi Nội bài vài lần 1 tuần, nghĩ sân bai mới xây thế là ổn rồi, ngờ đéo đâu bọn sinh chúng nó xây cái sân bai đẹp vãi ra, sạch sạch là, tôi ngồi ở vườn hoa có 1 hồ cá nhỏ trên tầng 2 trong sân bay, ngẩn cả người.

Chuyến bai sang London dài 12 tiếng.

Thằng mặt lồn trao ngồi cạnh chúng tôi là người thần, nó ngái khò khò ngay khi máy bay cất cánh, tỉnh giấc 30 phút ăn rồi đi đái, vào lại ngái khò khò, nó chỉ tỉnh giấc khi cơ trưởng báo mái bai sắp đến london, thằng đó thánh thật.

Tôi tranh thủ ôm hôn cô Tai khi cả mái bai yên giấc, chúng phát cho cái chăn mỏng mào xanh trùm kín người, tôi thậm chí định ăn 1 nhái chên đó nhưng ghế quá chật, mới lại mái bay thi thoảng hẫng phát khiết tôi tởn, mới lị vẫn e ngại con lợn ghế cạnh đang ngái khò khò kia, tôi đành dẹp lạc thú giao cấu trên mái bai dcm thế mới tiếc.

Ở london sân bay cô Tai bảo tôi vào ăn sáng, đéo gì 1 đĩa có 1 quả trứng ốp la, 2 miếng thịt, mấy miếng khoai, mấy miếng đéo gì mất 7£, tôi nhẩm nhẩm ra tiền Lừa mất mẹ hơn 2 loét, tôi không ăn, bảo vẫn còn no, nhưng thực ra tôi đéo cho phép tiêu hoang như thế, 7£ cho 1 bữa sáng, quá hoang, đéo đc.

Thời đó tôi đá bát phở 20k no đến trưa đéo nói phét, dcm tai cái đéo gì cũng đắt, tôi nhìn cô Tai ăn 1 mình.

Tôi bay đến Belfast, gớm chết chết tuyền người da tráng to cao nói giọng belfast tôi đéo hiểu, nói giọng tử tế tôi còn nghe-được-mất nữa là giọng thổ địa eo-éo.

Cảm giác thật khác lạ, cái không khí cũng lạ lạ là, nó làm mũi tôi khô, nhưng tôi hít sâu phê lắm, người xe ở đây cũng khác, tôi thấy vắng vắng là, tôi đéo hiểu dân đi đâu hết, chỗ nào cũng vắng.

Ở đó Belfast, anh trai cô Tai ra đón tôi, anh ta có 1 cái xe BMW mới mua 60k £, anh thúc đến gần 100 dặm/h, tôi ngồi ghế trước, sợ thít người lên.

Tôi gặp bố cô, ông trên 80 rồi hơi nặng tai, nhưng rất minh mẫn, ông nói ông nghe là chính vì he he tôi đéo hiểu, cô Tai dịch thêm lần nữa cho tôi, ông mua sẵn mấy lọ xi, tôi đánh xi chiếc xe của ông bóng lồn-lộn, ông rất ưng, nói sẽ đánh xe đi khoe bạn bè vào hôm sau.

2 hôm sao bố cô chở chúng tôi ra lấy chiếc xe thuê, ở Anh phần lớn người già 80 vẫn lái xe bình thường, họ có cái đéo gì dán ở kính để đc iu tiên nơi đỗ xe. ở xứ ta 80 tuổi phần nhiều không còn thật-tính, thường tựa cửa nhòm đường, gom giấu những đồ lẩm-cẩm, ăn rồi bảo chưa ăn, đái ra quần, và ra ngõ kể xấu con cái.

Đó là lần đầu tôi lái xe tai lái nghịch, cô Tai ngồi cạnh chỉ điểm cần đi làn đường nào, tôi há hốc mồm ra bẻ, phê phê là dcm, vửa vào motoway tôi thúc ga phê lòi mát, tôi không dám chạy nhanh quá, xe thuê là cái fiat 2 cửa nhỏ, nhưng chạy thì thôi rồi, lần đầu tiên trong đời bẻ vành rế tôi cày lên 120km/h, lái xe bên tai nhàn dcm.

Tôi chê đèn đỏ bên Tai đéo có đồng hồ đếm ngược, kém cả xứ ta, nhưng cô Tai giải thích đèn này liệt hạng thông minh, kết nối khá tinh vi với mái tính và bộ cảm biến chôn giấu đâu đó ở lòng đường, chúng sẽ tự đếm xe để bật đèn hợp lí, quả nhiên mỗi ngã 4 tôi đến mà các chiều kia đéo có xe thì đèn đều tự động chuyển xanh cho tôi đi, thế mới tài cái địt mẹ bọn Tai!!!

À thịt bò rán dcmnc.

Tôi trước vẫn nhai thịt bò quán con Chiến mập đéo gì đi Nga về ở gần đê, sát quán phở tái nạm khá ngon, nó bán 1 miếng thịt to bằng bàn tai giá dcmn 150k thì phải, miếng thịt nó đập bành-bạnh ác rất, chúng dùng cái búa đéo gì, cứ chan chát cái địt mẹ chúng nó!!! tôi ăn trầm trồ lắm, hôm nào lĩnh-lương mới dám đến với 1 vài bạn, thế là cắn miên man, tôi thích thịt vẫn hư hư hườm hườm máo ngon ngon là dcm !!! lần cuối cùng đi ăn với cô 17 cũng ở quán này, hồi đó cô bỏ tôi rồi dcm nhưng đây là bữa ăn cuối thì phải, tôi uống hết 1 chai vốt ka nhỏ, nói 1 chút về xưa cũ và tất nhiên xin nhát giao cấu chót, tuy nhiên đéo ăn thua, cú nào tôi xin cũng là cú chót hết he he thế mới tài.

Lần đầu tôi ăn thịt bò rán Anh, a ha.

Thịt bò Anh đơn giản đéo chịu, mua 1 hộp trong có 3 miếng to to là, giá có chưa tới tram-nghình (3£) hồi đó( tôi thích loại thịt giống như bắp bò, nhiều gân, loại này rẻ Tai đéo thích ăn) mua 1 gói đéo gì, pha với sữa quấy lên, trút lên miếng thịt bò vừa rán, thêm 1 vài càchua quả với hạt tiêu với hành hai xà lách, khui chai vang đỏ, ối xời phê phê là.

Ngày đầu sang Tai, cô Tai dẫn tôi ra 1 siêu thị rất to tên là tessco, hoa cả mắt, nhất là đồ ăn.

Đồ cắn bú khiến cho ông Lừa tôi đéo tưởng tượng đc, làm sao mà 8 quả cà-chua vẫn còn nguyên trên cành, cuống dính cuống bán trong hộp? trên hộp đề tên nông trại, ngày hái hạn sử dụng, lần đầu tôi nhặt nó lên ở siêu-thị, bâng khuâng, mẹ bọn Tai tai tài là.

( ảnh : ăn cáp)

Cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều vịt trời với ngỗng với thiên nga đến thế dcm, vịt đầy trên đường, chúng chờ dân đến cho bánh mì, ở hàng rào đầy những tờ rơi của hội bảo vệ động vật hoang dã nói đừng cho chúng ăn, nhưng dân cứ cho he he và bọn chúng thân thiện như ông chó vậy.

(ảnh: chính tôi đơi )

Tôi ra chỗ sẽ làm đám cưới, giống như ủy ban nhân dân phường của ta, kí vào cái tờ đéo gì, cô nhân viên béo mập lúc lắc đưa chúng tôi đi giới thiệu nơi cử hành, và cả ngoài trời nếu hôm đó trời đẹp, tôi đéo hiểu nó nói cái đéo gì, nhưng gật đầu lia lịa....

Vậy là tôi sẽ có 2 đám cưới, 1 ở anh tháng 12 và 1 ở Lừa 1 tháng sau đó, thế mới tài..

(Phần 7 mời xem ở đai hỡi các anh chị mặt lồn trâu)

http://chemgiocatuan.blogspot.com/2015/12/pin-chuyen-tinh-yeu.html

Pín: CHUYỆN TÌNH YÊU #5

Tình tai(5)

Thế là ván đã đóng thoèn.

Hạnh phúc ngọt ngào không thể giữ kiến mãi đc, tôi kể với mấy cô gái cùng cơ quan, các chị đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, họ thích màn tỏ tình trên bãi cát của tôi, họ khen tôi tài!!!

Hóa ra phải mua nhẫn đính hôn, vì việc tỏ tình như thế bọn Tai coi to bằng cái đình, mấy chị cơ quan tư vấn vậy.

Thế là tôi dẫn cô đi mua nhẫn đính hôn, tôi có thý tiền, sợ đéo đủ xin thêm anh tôi thế là cầm 5tr dằn túi đi cùng cô, tôi muốn cô chọn cho chắc, chúng tôi vào 1 cửa hàng to to là ở phố Tông nhân trần. cô chọn 1 cái nhẫn trắng trắng có những viên đá nhỏ đéo gì cũng trắng trắng, hết 6tr5, tôi thú thật cả nhà cả cửa có 5tr, lúc đó tôi đéo văn nho nữa, đằng đéo nào chả cưới he he, cô rất ưng, móc vì bù ra trẹo rưởi, thế là cô có cái nhẫn tuyền những hạt đéo gì tráng tráng, cái nhẫn khá rộng so với ngón tay cô, tôi bảo để lại đây 1h cho chúng oánh nhỏ lại tý nhưng cô không chịu. 

Cô đeo suốt 1 tuần kế tiếp, khoe khắp nơi trước khi cùng tôi quai lại để làm nhỏ đi.

Tôi dẫn cô về nhà tôi nhậu ra mắt, tôi dạy cô nói câu " Chào mẹ" khi gặp mẹ tôi, và " Chào bố" khi gặp bố tôi, các cụ rất ưng!!! vợ chồng anh chị tôi nói tiếng Anh tốt rất, thiềng thử đéo cần văn-nho bằng thổ ngữ.

Lúc này cô 17 mời tôi cưới, ko ngạc nhiên nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi bâng-khuâng, chúng tôi đã yêu nhau 6 năm, khi cô 17, cô bỏ tôi khi cô 24. Chúng tôi 3 lần định cưới, hai gia đình đã gặp nhao, tôi thậm chí đã đi mua 1 bộ nồi và bếp từ để dùng ăn lẩu tẩm bổ, 2 lần tôi gạ cô cưới nhưng cô đéo ưng, 1 lần cô bảo tôi cưới nhưng đang dỗi gì đó tôi bảo bố mài dí cặc vào, tóm lại đéo ai cưới ai. 

Thế mà nghe tin cô cưới tôi lại rầu rầu, rồi tự nhiên tôi hay lẩm nhẩm câu hát: " người đi ra đi mãi mãi, chốn xưa tôi còn mong chờ...". 

Thực ra tôi chả mong chờ cái đéo gì, nhưng nhời bài hát nó thế!!!

Lúc ngồi uống nước với cô Tai, tôi cũng nhẩm nhẩm bài hát đó, cô hỏi tôi: người yêu lầm bầm gì đó? tôi giật cả mình, như thể cô bắt quả-tang tôi đang ngoại-tình vậy.

Chả biết sao tôi cứ nhẩm nhẩm mấy hôm bài hát đó: " Bàn tai nâng niu kỉ niệm, đéo gì ...đéo gì ,,, đéo gì .. !!!".

Tôi gí cặc vào dự đám cưới cô, vừa đỡ tốn tiền mừng, vừa đỡ phải nhìn cô nhăn-nhở trong bộ đồ cưới.
Đó là kỉ niệm cuối cùng với cô 17.

Ấy lại quai về chiện tình yêu dcm.

Cô Tai rất ưng, cô muốn tôi về ở với cô, bọn Tai rất ngược với ta, ví như ta cưới, rồi giao-cấu, rồi đẻ, thì mấy bạn Tai tôi quen đều làm ngược thứ tự, họ giao-cấu trước, đẻ, rồi mới cưới, cũng có khi không cưới, chúng cứ sống với nhao, cãi nhao bất đồng xách vali té luôn đỡ lằng nhằng.

Tôi từ chối về cùng cô, cô hay nói về việc ở chung ở những bữa tiệc có đông chị em ở cơ quan nhằm gây áp lực, tôi nghĩ mình là liền ông, đéo ai lại đến nhà gái ở, do đó tôi không ưng, mấy lị tôi quen cắm cổ vào trò võ lâm trên mái tính suốt đêm, tôi sợ đéo đc tự do nữa liên đấu nữa, thực ra tôi cũng thíc đến đó ở rất, nhưng ngại điều-tiếng, điều tiếng là gì tôi biết đéo đâu ô hô.