Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

AI CHO EM CAN ĐẢM ĐỂ BỎ NGHỀ?

Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình. Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước. Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó. 

Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này. 

Nó coi đó là một nghề, và không hề xấu hổ về cái nghề đang làm. 

Nhưng lý do của nó lại là... 

Gia đình nó có "truyền thống" như vậy! 

Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn không biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp. Sau khi sinh nó ra, mẹ nó không còn sinh nở được nữa. Nếu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui. Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi. Nó lớn lên trong sự thiếu thốn, thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất. Nhưng xui xẻo thay nó vẫn xinh đẹp. Nó không xấu xí. Đàn bà có vốn tự có để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn. Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành không đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ. Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn! 

Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều.

5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình? Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống, còn nó, có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn?

Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm không phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho một thứ việc làm. Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc. Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã không chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi. Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách không phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối hành hạ. Chưa kể những khách hàng khiếm nhã. Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập. Những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình.

Có hôm, nó lết dậy trên giường mà không sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức không thể tả... 

Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà. Nó cười. Cười lớn dần. Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi. Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghề và cái thói đời này. 

Nó sẽ từ bỏ. 

Nó không muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ, không muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa.

Nhưng... 

Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề?A

Ai?

Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu, nhưng lại quá khó khăn để kết thúc.... Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có, ít nhất một người. Người đàn ông yêu nó. Yêu nó để nó yêu chứ không phải yêu nó như yêu một con phò.

Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình. Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, không phải những khách hàng của nó.

Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn, cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ. Phải liều lĩnh. Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây.

Cho đến khi nó quyết định bỏ nghề. Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài một từ "truyền thống" xót xa.

Như tất cả những con cave bỏ nghề khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ. Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua. Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến.

Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế. 

Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời, thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường không xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi.

Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình, đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo. Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn. Nó hài lòng với công việc đó. Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình. Thay đổi tất cả. Thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới. Dùng một số điện thoại mới. Thường xuyên ra đường không trang điểm chứ không loè loẹt như xưa. 

Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt.

Một năm trôi qua... 

Người đàn ông ấy vẫn chưa đến.... 

Cho đến một ngày, trước sinh nhật nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa. Người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ. Không rõ người gửi. Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặn.

Vào ngày sinh nhật nó. Không còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua. Một tháng nay nó đã mong chờ bó hoa ấy và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò, đôi khi là mong nhớ. Mong nhớ một người xa lạ.

Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp. 

Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quán, vì ca trực của nó là ca trực cuối cùng. Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.

- Chúc em sinh nhật vui vẻ.

Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy. Một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà không mảy may đề phòng. Nó im lặng, sững sờ, luống cuống không biết phản ứng thế nào.

Vậy là tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy. 

Hoa hồng người đó tặng cho nó. Nó chưa bao gìờ yêu và cũng không biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và làm gì với nhau. Hẹn hò này, đi chơi này, nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa??? Nhiều hơn cho một sự bắt đầu.

- Sao anh lại thích em? 

- Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây. Anh là khách quen của quán hehe... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh không vào đây nữa. 

- Tại sao vậy? 

- Ồ, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chuyện cưa cẩm chứ.

Nó cười hạnh phúc.

Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy. 

Một vài tháng sau nó chuyển về sống chung với anh. Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh không biết quá khứ của nó và nó cũng không biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đứng đắn và giống con gái bình thường không? 

Nhưng mặc kệ! 

Anh muốn thế. Và như thế thì hai người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc, cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh.

Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ. Có vài lần nó cũng định hỏi nhưng nghĩ lại thì thôi bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó, nó sẽ trả lời thế nào? 

Một đứa trẻ không biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, không hiểu đang ở nơi nào.Trả lời như thế sao?

Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn nhưng nó vẫn không thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.

Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng, vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo.

Nó nhoè mắt, cay lòng: 

- Anh tốt với em quá! 

Anh cười: 

- Anh không tốt đâu... 

- Không sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa.

Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc không có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, không nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi.

Buổi sáng hôm ấy, trời mưa, mây xám xít và không khí u ám nặng nề. Chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm không có mặt trời ấy. Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự.

Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh. Rất lâu, rất lâu từ khi 2 người yêu nhau.

Tấm ga giường. Một người đàn ông. Chiếc chăn mong manh. Ánh đèn đỏ. Mùi mồ hôi nồng nàn. Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quắp.... đã từ bao giờ xa vời với nó. Nay lại trở về. Và lại là với người đàn ông mà nó yêu.

Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua. Sau khi làm chuyện đó nó thấy anh quay lưng đứng dậy mặc quần áo. Nó cười: 

- Anh ngốc thế, sao phải mặc đồ nhanh vậy. 

Anh lạnh lùng không nói gì. Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó. Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền.

Rồi ném vào mặt nó khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh. Nó hoàn toàn không hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép. Nó shock đến mức không nói được câu nào, chỉ biết im lặng, đờ đẫn như vậy nhìn anh. 

- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ? 

- Anh... anh... 

- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào. Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt. Tôi chỉ muốn xem khả năng làm điếm của cô thế nào thôi.

- Anh.... anh... 

- Một con đĩ suốt đời chỉ là một con đĩ, không hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây.... 

- Anh... 

- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu. Nhục nhã vì bị ruồng bỏ. Nhục nhã, rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm! 

Nó cười lớn. Cười sằng sặc. Nước mắt nó ào ạt tuôn trào. Đôi môi ướt đẫm. Nó cắn môi, giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó. Nhặt...nhặt...nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó.

Anh ta quay đi không nhìn. 

- Bố anh là ai? 

- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục. Là mẹ tôi. Là mẹ tôi. Cô hiểu chưa? Con đĩ!

Anh gào lên, nước mắt anh trào ra, nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ.

- Tôi thậm chí đã không về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ! 

- Em không biết bố em bao nhiêu tuổi. Nó cười, môi cắn môi, máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan. - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng! 

- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? Làm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái! 

Nước mắt, dù đã kìm nén vẫn tuôn ra không ngừng. Lông mi đẫm nước, má đỏ, môi ướt máu. Nó cười. 

- Tất cả chỉ là giả dối hả anh? 

- Tôi chắc sẽ yêu cô. Tôi tưởng tôi đã yêu cô. Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo. Nhưng rồi trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi. Tôi không thể quên. Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi! 

- Vậy là.... anh sẽ yêu em như anh đã trót yêu em nếu như em không phải là một con đĩ, phải không?

Anh quay đi...

Không khí căn phòng đêm đầu tiên này,đầy máu và nước mắt, tràn ngập nỗi đau.

Nó với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!" 

Mặc quần áo, kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay. Nó nhét vào vali và kéo lết đi. 

- Cám ơn anh! 

Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc.... 

Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.Trời lại đổ mưa.... 

Nó lết vali bước đi trên đường ướt,nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ. Nó cầm nắm tiền trên tay.

Kiệt sức và đau đớn! 
............. 

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi, nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu. Cô ấy đã chết. Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo.

Một cái chết đau đớn và oan uổng! 
............

Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy. Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước. Nó quỳ xuống một góc khuất, bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng. Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo. Hộp dao cạo mua cho anh để anh cạo râu. Nó nghĩ vậy khi mua và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình. Mở quyển sổ nhật ký nó mua với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc. Nó rạch 1 vết nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết trong nước mắt, trong nước mưa, trong máu. Trái tim nó vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau.
................

Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo. Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người.

Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi.
.............

Đám tang của nó chỉ có một mình anh.

Chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống, cắm một vài nén hương, bia mộ là những dòng chữ trống rỗng. 

Một cái tên như bao cái tên... 
...........
Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của nó nằm im lìm ở góc nhà. Anh không hề đụng đến.... 
..........
Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!" 

Anh bàng hoàng.... Gọi điện thoại lại cho bạn. 

- Uh, đúng rồi, tên thế mà, nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ. 

Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó. Anh chợt rùng mình. Vì những bức ảnh đó không có rõ mặt người con gái kia, chỉ 1 mái tóc giống nhau, 1 cái tên giống nhau, 1 chỗ làm giống nhau.

Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy cầm bức thư... 

Nước mắt trào ra, lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run, hàm răng va đập, những tiếng nấc không thành lời. Một bức thư đẫm máu, viết bằng máu và bằng một trái tim đau.

" Anh à, em nói thật mà. Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai. Em biết anh nhầm lẫn. Nhưng em không thể giải thích vì anh nói đúng, em chỉ là một con đĩ. Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa. Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm.

Anh à, anh đúng. Anh ko sai.

Nhưng có một điều anh sai.

Số tiền anh trả cho em không đủ, không đủ cho một tình yêu.

Lẽ ra anh nên trả em nhiều hơn.... " 

Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người. Vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết. Người đàn ông kia đã mất vợ. Và con của ông ta đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình.

Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó. Vì đơn giản, nó chỉ là một con đĩ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét